Có lẽ là Dục Vương tu dưỡng đã lâu, lâu đến mức cậu đã quyên mất vị chủ tử này cũng từng là một người lãnh khốc vô tình, lại có lẽ sống an nhàn quá lâu, khiến cậu quên mất, đây không phải thời hiện đại nơi mà mỗi người đều đồng tâm hiệp lực xây dựng một xã hội hài hòa, đây là xã hội phong kiến xưa ăn thịt người không nhả xương, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là thú vật được nuôi dưỡng mà thôi, có cái gì lợi hại đâu, muốn đánh muốn giết cũng chỉ cần một câu nói của chủ tử là xong.
Cậu đã quên mất thân phận của Dục Vương, cũng đã quên mất thân phận của chính mình, ngây thơ cho rằng cái loại trình độ vu oan hãm hại này sẽ không ảnh hưởng gì đến Thịnh Tây.
Thịnh Hoài cứng đờ mà quỳ gối ở nơi đó, không nói lên lời.
Nếu cậu tuân mệnh, Thịnh Tây mà đi vào Bắc Trấn Phủ Tư thì không có khả năng bước ra, nếu cậu kháng mệnh, giây tiếp theo cậu sẽ bị Trường Nhai ở ngoài cửa cùng ám vệ trong và ngoài cửa bắt lấy.
Ảnh vệ doanh không cần những người không tuân mệnh chủ tử.
Thư phòng an tĩnh như đã chết lặng.
Tiếng cây ngoài cửa không ngừng lay động, phảng phất như đang thúc giục cậu mau chóng đưa ra quyết định.
Thật lâu sau, đến khi Vĩnh Ninh công chúa cho rằng cậu muốn kháng lệnh, Thịnh Hoài nói: ” Được.”
Âm thanh thực bình tĩnh và lạnh lùng.
Vĩnh Ninh có chút kinh ngạc.
Nàng biết thái độ của Vương huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve/2603614/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.