“Bây giờ ngươi định làm gì? Thịnh Hoài?” Thịnh Nam thì thầm hỏi.
Cậu có nên giao A Tây cho Cẩm Y Vệ để hắn tự sinh tự diệt, hay làm trái mệnh lệnh, chạy trốn một lần nữa?
Ngươi bây giờ còn có thể làm gì chứ?
Thịnh Nam rũ mắt xuống thầm nghĩ, anh trời sinh có đôi lông mày trong trẻo như tranh vẽ, nhưng vẻ đẹp vốn nên ôn nhu như nước nay lại lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
“Salad đi.” Thịnh Hoài buôt miệng thốt ra.
Vừa nói xong cậu liền hối hận mình miệng nhanh hơn não, OOC rồi.
Thịnh Nam thật sự sửng sốt: “Ha hả, ta nghe nhầm à, ngươi làm sao có thể nói đùa được chứ.”
Thịnh Hoài không chút do dự: “Đúng vậy, ngươi nghe nhầm.”
Thịnh Nam khe khẽ nhíu mày: “Ta luôn cảm thấy hôm nay ngươi nói hơi nhiều …”
Không không không, nói nhiều mới là bình thường.
“Quên đi, ta hiểu hôm nay tâm trạng ngươi không tốt …”
Thật ra không phải chỉ có mỗi đêm nay, hôm nào ta cũng không vui.
“Bọn họ đều nói ngươi quá mức vô tình, nhưng người thì đâu phải cỏ cây, nào có ai có thể vô tình …”
Chúa ơi, Thịnh Nam ngươi rốt cuộc có phải là tiểu thiên sứ không? Nhiều năm như vậy ta mới phát hiện chỉ có ngươi hiểu ta nhất.
“Tình cảm của ngươi đối với Thịnh Tây, ai trong chúng ta cũng đều thấy rõ, yên tâm đi, hắn chỉ là một tên nhóc không hiểu chuyện, sau này hắn sẽ hiểu …”
Từ đã, sao ta nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve/2603611/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.