Thanh Vi bất đắc dĩ, chần chần chừ chừ đi vào sâu trong phòng khách, khi còn cách buồng vệ sinh một hành lang ngắn, lại quay đầu nói: “Mẹ, con không biết dùng, nếu không con về nhà làm rồi nói kết quả cho mẹ ?” Mẹ Yến giả bộ thành Mona Lisa, cười ôn nhu đoan trang: “Trên bao bì có hướng dẫn đó. Sử dụng rất đơn giản, trải qua giáo dục tiểu học có thể xem hiểu.” Thanh Vi rất muốn nói thực ra chỉ số thông minh của cô có chút vấn đề, ít nhất xem không hiểu hướng dẫn này. Mẹ Yến đã nhướng mi:“Nếu con thực không hiểu, mẹ sẽ hoài nghi tố chất của cảnh sát.” Mẹ à cuối cùng mẹ muốn nháo đến thế nào, con là con thân sinh của mẹ sao? Thanh Vi nhìn thấy ba ba mang bộ dáng không liên quan, đành phải vào buồng vệ sinh. Nhìn hướng dẫn, biết phương pháp sử dụng, nhất thời nảy sinh độc ác: Không phải hai vạch đỏ có thai một vạch đỏ không có sao, cô vẽ thêm một vạch là được ? Nhưng bút đỏ từ đâu đến đây ? Đỏ, chẳng lẽ dùng máy? Cắn nát ngón tay, dùng bàn chải đánh răng dính máu vẽ một vạch đỏ? Ông trời dùng sét đánh chết tôi đi, chuyện này vừa nghĩ đã thấy sợ. Thanh Vi khóc không ra nước mắt, muốn dùng giấy thử ghê tởm này làm qua loa cho xong việc, nhưng không biết chừng mẹ sẽ không bỏ qua cô. Có lẽ sẽ không lại ép cô thí nghiệm, nhưng chắc canh cha mẹ sẽ cho rằng cô nói dối, sẽ không đồng ý hôn sự. Thực ra cha mẹ muốn gả con gái ra ngoài không sai, bọn họ biết nguyên nhân thật sự trước hôn lễ càng không sai. Trên chuyện của cô và Thập Tam, cha mẹ đã nhượng bộ rồi, cô không thể không để ý phản đối mãnh liệt của họ mà kết hôn, trong hôn lễ không có trưởng bối chúc phúc. Nhưng nếu chậm mấy tháng, bụng của Thập Tam còn có thể xuất hiện trước mặt mọi người sao ? Người khác có thể tin quán quân vật lộn đột nhiên mập ra đến độ bụng tròn tròn? Rơi vào khó xử, Thanh Vi hung tợn mà nghĩ: Mớ nó chứ cũng chỉ trong nhà có ống dẫn nước, nếu là con sông thì sẽ nhảy vào được! Cô hận muốn cong tường. Đột nhiên, Thanh Vi linh quang chợt lóe, nghĩ đến việc Thập Tam ở cách vách, mà phòng ngủ và buồng vệ sinh chỉ cách một bức tường. Thanh Vi nhẹ nhàng gõ tường, sau đó ghé vào tường nhỏ giọng kêu:“A Ngự, A Ngự......” Động tác của cô rất nhẹ, sợ cha mẹ nghe thấy. Nhưng động tĩnh nhẹ như vậy, Thập Tam có thể phát hiện không ? Thanh Vi đang sốt ruột, chợt nghe thấy một thanh âm rõ ràng vang bên tai:“Sao vậy? Muốn anh qua đó sao ?” Thanh Vi phát hoảng, nói lớn như vậy còn không phải cha mẹ đều nghe thấy sao ? Kết quả trong phòng khách không có phản ứng, hai người giống như cái gì cũng không nghe thấy. Chẳng lẽ đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết? Hoặc là “đại pháp điểm đối điểm định vị giọng nói truyền bá” ? Mặc kệ là cái gì, Thanh Vi cũng rất cao hứng, nhanh chóng nằm sấp lên tường nói:“Tìm cây bút đỏ đưa vào, đừng để mẹ phát hiện.” Thanh Vi nghĩ, phòng khách và buồng vệ sinh có khoảng cách, đặc biệt có hành lang nhỏ, nếu Thập Tam dè dặt cẩn trọng, có khả năng vụng trộm đi vào mà không bị phát hiện. “Được.” Thập Tam ngắn gọn nói. Sau đó Thanh Vi nhìn chằm chằm cửa, thẳng đến khi một giọng trầm hỏi :“Muốn bút đỏ dạng gì ?” Là Thập Tam đứng ở phía sau, anh nghiêm khắc quán triệt yêu cầu không bị phát hiện, đi ra ngoài từ cửa sổ phòng ngủ, lại vào buồng vệ sinh bằng cửa sổ thông khí nhỏ. Thanh Vi bị anh làm hoảng sợ, thiếu chút làm giấy thử rơi vào bồn rửa tay. Nhưng thấy Thập Tam nhẹ nhàng thở ra, đưa giấy thử cho anh xem, lại giải thích vài câu đơn giản. Thế giới trước kia của Thập Tam, người trước kết hôn cha mẹ đều tự mình dặn đứa nhỏ dò, là vô cùng tư mật. Nhà gái bình thường là trách nhiệm thành gia, tiếp nhận tài sản, cẩn thận lập uy trong nhà thế nào; Nhà trai là đại lễ động phòng, tướng thê giáo nữ, bắt lấy tâm thê chủ thế nào. Những lời này thường chứa đựng sự thân thiết của thế hệ trước, chỉ có thể nói với người trong nhà, quá trình nói chuyện đều ẩn nấp một mình, tuyệt không để người ngoài nghe, đặc biệt là đối tượng thành hôn. Thập Tam cho rằng Thanh Vi và cha mẹ đang nói chuyện, nên chủ động tránh đi, thậm chí tận lực làm giảm cảm quan. Nhưng nhĩ lực của anh tốt, lại không muốn nghe lén hay là nghe đến từ mang thai vài lần, kiểm tra từ thường xuyên xuất hiện. Cho nên Thanh Vi vừa nói anh lập tức hiểu được, đồng thời cũng vô cùng khó xử. “Màu đỏ xuất hiện là dạng gì? Anh sợ tìm bút đỏ đến không đúng màu của nó.” “Em cũng chưa thấy qua.” Thanh Vi dùng vẻ mặt cầu xin: “Cùng lắm thì cũng vẽ vạch kia một lần.” “Vẽ ra khẳng định không giống. Bác gái nhìn ra càng tức giận.” “Em biết, nhưng không có biện pháp.” “Nếu không, anh thử xem ?” Thập Tam nói, trên mặt không có biểu cảm, lỗ tai lại bắt đầu đỏ. Thanh Vi ngẩn ra, Thập Tam thử ? Anh, anh có thể được không? Đương nhiên anh có đứa nhỏ, nhưng vẫn khác nữ nhân đồng, kết quả giấy thử có thể giống không ? Vạn nhất không giống thì sao ? Nếu một vạch đỏ cũng không có, có thể chứng minh là vấn đề của giấy thử hay không...... Quan trọng là, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới có thể cho Thập Tam thử. “Anh, anh có thể được không?” Biểu cảm Thanh Vi rất kỳ quái. “Dù sao em cũng thử không RA, không bằng để anh thử xem.” Thập Tam hơi nhếch môi, mặt bắt đầu đỏ, thoạt nhìn rất khẩn trương. Anh rất khẩn trương. Thử này là dùng nước tiểu, anh chủ động đề xuất thật sự là rất ... Nhưng lại thích đáng. “Nói cũng đúng, dù sao cũng không tệ hơn được.” Thanh Vi cắn răng một cái. Thời gian không đợi người, lại cọ xát tiếp, cha mẹ sẽ không kiên nhẫn, nói không chừng còn phát hiện Thập Tam vào được. Cô đưa chén nhỏ cho Thập Tam. Biết Thập Tam thẹn thùng, Thanh Vi cố ý xoay người không nhìn anh. Chỉ nghe thấy tiếng cởi đồ phía sau, sau đó là tiếng nước chảy. Hẳn là tận lực nhẹ nhàng, phỏng chừng Thập Tam cũng thật không tốt, nhưng lại nữa cũng sẽ có tiếng động, trong phòng nhỏ an tĩnh lại thật rõ ràng. Rất nhanh là tiếng xả nước, tiếng rửa tay, sau đó Thập Tam thấp giọng nói: “Xong rồi, đưa giấy thử cho anh.” Thanh Vi cũng có chút thẹn thùng, dù cô và Thập Tam đã thân mật, nhưng lần đầu tiên gần gũi nghe anh xuỵt xuỵt. Cô xoay người, thấy Thập Tam đã quần áo chỉnh tề, đặt chén nhỏ trên đất, bên trong là chất lỏng nhợt nhạt. Chất lỏng là cái gì trong lòng cả hai biết rõ ràng, cố ý xem nhẹ. Thanh Vi lấy giấy thử ra, chuẩn bị bỏ vào, trước mắt bóng đen chợt lóe, động tác Thập Tam nhanh chóng cướp đi, tự mình chậm rãi đặt vào. Anh đỏ mặt, còn oán trách nhìn Thanh Vi một cái, ánh mắt sắc bén kia lúc này lại lộ ra quyến rũ, khiến trái tim của cô tại nơi cực không phù hợp này thùng thùng đập hai cái. Thanh Vi nhịn xuống kích động không biết điều của mình, nhìn giấy thử. Thời gian đi qua rất chậm, vạch đỏ khiến họ nóng ruột nóng gan rốt cục xuất hiện. Một vạch, hai vạch, hồng nhạt, sau đó chuyển thâm, cuối cùng thành đỏ. Thanh Vi muốn hoan hô. Cô che miệng lại lo lắng mình vui vẻ mà kêu lên. Ánh mắt Thập Tam cũng tỏa sáng, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi. Anh rót chén, ý bảo Thanh Vi một chút, lại lặng lẽ ra ngoài theo cửa sổ thông khí. Nghe thấy giọng Thập Tam truyền đến: “Ạnh vào phòng ngủ.” Thanh Vi giơ giấy thử mở cửa. Mẹ Yến cho rằng cô nhịn không được nhận thua, ba Yến cũng bất động thanh sắc nhìn cô. Thanh Vi lắc lắc giấy thử :“Mẹ, dung sự thật nói, chứng cớ thứ nhất.” Mẹ Yến kinh ngạc, chạy tới dùng kính lão nhìn cẩn thận. Lúc này Thanh Vi mới may mắn mình không dung bút đỏ, tuyệt đối sẽ bị vạch trần. Cô chờ mẹ xem xét xong, đang chuẩn bị biểu đạt mình cỡ nào chính trực hiếu thuận, bị oan uổng là cỡ nào khổ sở đau lòng, nhưng mẹ Yến căn bản không cho cô cơ hội, một cái cốc lại rơi xuống đầu cô: “Nói con ngốc con thật đúng là ngốc, thực ngốc !” Ba Yến cũng thở dài: “ Thấy đứa nhỏ rất vững chắc, kỳ thực không đáng tin, còn nói tốt gì nữa.” Thanh Vi bị cha mẹ oán trách, vốn định làm bộ dáng đau lòng hổ thẹn, lại không nhịn được nhếch khóe môi. Lúc này trong phòng ngủ, Thập Tam luôn nghe động tĩnh đã mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]