Phỏng vấn
---
Kỷ Cẩm đợi ở nhà tới hơn chín giờ, nghe thấy tiếng động ngoài huyền quan thì lập tức đẩy Thẩm Đại Mao đang làm ổ trên đùi mình xuống đất, đứng phắt dậy chạy ra cửa.
Thẩm Kình Vũ đang thay giày, nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt chạy tới vội đứng thẳng lên, vừa vặn ôm được một Kỷ Cẩm nhảy bổ vào lòng mình. Thẩm Đại Mao cũng theo chân Kỷ Cẩm ra đón Thẩm Kình Vũ, lúc này nó đi vòng quanh, dùng cái đầu cọ lên ống quần anh làm nũng. Tiếc là cả hai tay Thẩm Kình Vũ đều đang bận nên không thể bế nó lên.
Kỷ Cẩm ôm một lát mới chịu buông, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân Thẩm Kình Vũ, nói: "Anh bị thương chỗ nào rồi?" Sau khi thi đấu xong, Thẩm Kình Vũ đã nhắn tin báo với Kỷ Cẩm rằng mình phải vào bệnh viện kiểm tra tổng quát, trong lòng Kỷ Cẩm lo lắng không yên.
"Không sao cả." Thẩm Kình Vũ nói: "Chỉ là trầy xước ngoài da thôi."
Kỷ Cẩm phát hiện trên mặt và dưới cằm Thẩm Kình Vũ có mấy vết thương đã bôi cồn i-ốt, cậu đau lòng đến há hốc miệng.
Thẩm Kình Vũ khom lưng dùng một tay ôm Thẩm Đại Mao lên, tay còn lại ôm Kỷ Cẩm, mỗi bên bế một bảo bối đi vào phòng khách, vừa buông tay Thẩm Đại Mao đã nhảy xuống đất bỏ chạy.
Chỉ còn lại Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm ngồi xuống sofa, Kỷ Cẩm vẫn đang xuýt xoa nhìn mấy vết xước của Thẩm Kình Vũ: "Tiểu Ngư, mấy vết này sẽ không để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605950/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.