Lục Thanh Viễn cũng di chuyển liên tục, hễ phát hiện Thẩm Kình Vũ chuẩn bị xông lên, cậu ta lập tức bước vòng tránh thoát, duy trì một khoảng cách với Thẩm Kình Vũ. Cậu ta không hề chủ động tấn công, bởi vì cú đá vừa rồi của Thẩm Kình Vũ khá mạnh, cần thời gian để cơn đau thuyên giảm.
Hai người giằng co mười mấy giây, Lục Thanh Viễn cảm thấy chân đã bớt đau. Vì thế khi Thẩm Kình Vũ áp sát một lần nữa, cậu ta không còn trốn tránh.
"Thẩm đại soái ca liên tục đấm thọc (jab) để thăm dò, Lục Thanh Viễn... Oa!" La Thượng Võ đang bình luận, thế cục trên đài võ đột nhiên có chuyển biến. Lục Thanh Viễn vốn đang bị Thẩm Kình Vũ ép tới rìa lồng bỗng thoắt một cái nhảy vọt lên, vậy mà cậu ta đã áp sát phía trước Thẩm Kình Vũ! Cánh tay trước của Thẩm Kình Vũ còn chưa kịp thu hồi để phòng ngự, Lục Thanh Viễn đã tung ra một cú móc ngược (uppercut) nhắm thẳng vào cằm anh!
"Đệt đệt đệt!... Không trúng! Né được rồi! Ai da một cơ hội ngon lành vậy mà... Quá nhanh quá nguy hiểm!... Woohoo!" La Thượng Võ kích động đến mức liên tục thốt ra những câu cảm thán.
Trong phòng live, dấu hỏi chấm bay loạn xạ. Ống kính máy quay lia qua rất nhanh, nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ tình huống vừa rồi, chỉ biết hai võ sĩ vừa tiếp xúc ở cự li gần, nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ đã tách ra, rốt cuộc ai đánh ai, ai bị trúng đòn, khán giả không khỏi hoang mang.
May mắn vừa rồi La Thượng Võ không chớp mắt, khi đã bình tĩnh lại sau cơn kích động, cậu ta mới vội vàng giải thích cho khán giả: "Vừa rồi Lục Thanh Viễn bỗng áp sát rồi tặng Thẩm soái ca một cú móc ngược. Nếu đấm trúng thì chắc chắn K.O! Nhưng Thẩm soái ca phản xạ rất nhanh, đòn tấn công bất ngờ như vậy mà anh ta vẫn né được! Hơn nữa khi lùi về anh ta vẫn kịp đá quét trúng chân La Thượng Võ, tốc độ đúng là không thể chê vào đâu được! Ngầu đét!"
La Thượng Võ nói xong lại cảm thấy mình khen hơi quá lời, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Nhưng lực chân Thẩm soái ca quả thực hơi yếu, Lục Thanh Viễn bị đá trúng hai lần rồi mà vẫn không thấy xi nhê gì."
Trong lồng, hai võ sĩ đều không biết người xem đang đánh giá mình thế nào, trong lòng bọn họ còn chưa hết kinh ngạc vì tốc độ phản xạ của đối phương.
Cú móc ngược vừa rồi thực sự là nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Kình Vũ thoát hiểm trong gang tấc, cằm của anh bị găng đấm sượt qua, trên da còn lưu lại cảm giác rát nóng.
Mà chân trụ trước của Lục Thanh Viễn dính đòn đau, cú đá của Thẩm Kình Vũ không những dùng lực mạnh mà còn rất chuẩn, cả hai lần đều đá trúng một vị trí. Lúc này cơ bắp của cậu ta đã hơi co giật.
---Giống những gì La Thượng Võ nói, chân trụ trước của các võ sĩ Karate luôn có xu hướng đứng choãi về phía trước, đây chính là nhược điểm của bọn họ. Ai cũng hiểu điều này, nên thời gian vừa rồi Tả Phong Duệ tăng cường huấn luyện kĩ thuật đá quét cho Thẩm Kình Vũ, mục đích chính là để anh nhắm vào chân trụ trước của đối phương trong lúc thi đấu, tìm cách vô hiệu hóa khả năng di chuyển của đối phương.
Về phần vì sao đã trúng hai cú đá nhưng Lục Thanh Viễn vẫn đứng vững như vậy? Kì thực rất dễ hiểu, bởi vì cậu ta cũng biết đây là điểm yếu của mình, cho nên cậu ta không dồn trọng tâm đều lên hai chân như tư thế đứng tiêu chuẩn mà dồn nhiều vào chân sau hơn. Vì tư thế đứng này mà Lục Thanh Viễn mất đi khoảng cách tấn công lý tưởng, nhưng lại đạt được tính ổn định cao hơn.
Việc này rất dễ nhận ra, thế nhưng La Thượng Võ không thể lý giải là bởi vì cậu ta chán ghét võ sĩ ưa nhìn, lại không đánh giá cao võ sĩ Karate, cho nên theo cảm tính đều coi thường cả hai người này.
Trong lồng, Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn vừa thay đổi tiết tấu một chút, rất nhanh đã có va chạm xảy ra.
Có vẻ Lục Thanh Viễn đã nắm được chiến thuật đánh của Thẩm Kình Vũ, cậu ta bắt đầu chủ động tấn công. Liên tục nhử mồi tới lui, Lục Thanh Viễn dùng lại mánh cũ, bất ngờ áp sát để đối phương không kịp phòng thủ, xoay thân tung một cú đá góc hiểm nhắm thẳng vào cằm Thẩm Kình Vũ!
Lần này Thẩm Kình Vũ kịp thời thu tay về chắn được cú đá, nhưng anh cũng bị mất thăng bằng phải lùi về sau mấy bước. Lục Thanh Viễn thuận thế tấn công, Thẩm Kình Vũ không kịp né cú móc ngang (hook) của đối phương, lần này anh bị đấm trúng sườn mặt!
"A a a a a!" Khán giả bên ngoài gào thét chói tai.
Bình luận thán phục tràn ngập trong phòng live. La Thượng Võ nhịn không được mà nói: "Woah! Đòn chân của võ sĩ Karate quá hiểm rồi... Nhưng khá đáng tiếc, một cú đá và một cú đấm vẫn chưa đủ lực, có vẻ vẫn chưa tạo ra ảnh hưởng gì đối với Thẩm soái ca."
Thẩm Kình Vũ quả thực vẫn đang đứng vững trên đài võ. Lục Thanh Viễn thấy đối phương né được cú đá của mình nên tùy tiện bồi thêm một cú móc ngang, có thể coi là méo mó có hơn không, rốt cuộc không gây ra lực sát thương gì.
Mà giờ phút này, hai huấn luyện viên đứng bên ngoài lồng đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu có người từng xem những trận đấu trước kia của Thẩm Kình Vũ sẽ phát hiện lần này anh phòng thủ kín và chặt chẽ hơn bao giờ hết. Phải biết rằng, các tuyển thủ có phản xạ tốt và cánh tay dài thường cố ý buông lỏng tư thế tay trước ngực, thậm chí để lộ mặt nhằm mục đích dụ đối phương ra đòn, Thẩm Kình Vũ cũng thường sử dụng chiêu này. Nhưng trong trận đấu này, dường như anh chưa từng lơi lỏng cảnh giác.
---Tuy rằng không ít người coi thường các võ sĩ Karate, nhưng phải biết môn võ này cũng có điểm mạnh. Chân đứng càng rộng và lệch càng có lợi cho việc di chuyển tiến lùi, hơn nữa các đòn đánh của Karate tuy không có lực sát thương cao nhưng thường nhằm vào góc hiểm, đôi lúc đối phương còn chưa kịp nhìn rõ chiêu thức đã ăn một bàn chân trúng mặt. Cho dù chỉ là cú đá nhẹ nhưng nếu trúng cằm vẫn có thể K.O như thường.
Thẩm Kình Vũ phòng thủ kín như vậy cho thấy anh rất trọng thị đối thủ họ Lục hôm nay.
Về phía Lục Thanh Viễn thì sao? Trừ việc dồn trọng tâm vào chân sau, từ khi lên đài thi đấu cậu ta vẫn luôn duy trì nhịp chân di động, đổi thế đứng liên tục (switching stances) để tránh bị đối thủ quét trụ. So với Thẩm Kình Vũ, cậu ta còn cẩn trọng hơn bội phần.
"Lại là một cú đấm thọc thăm dò... Quét thấp! Cú đá thứ ba! Àiii... Đáng tiếc lần này lại là đùi phải." La Thượng Võ nhịn không được mà nâng cao âm lượng, hai võ sĩ trong lồng ra đòn quá nhanh, cậu ta thậm chí không dám chớp mắt, không kịp giải thích cụ thể từng chiêu thức mà chỉ có thể hô lên từ khóa trọng điểm.
"Thẩm Kình Vũ không ngừng đá quét thấp, anh ta muốn tạo ra chấn thương tích lũy, phế đi khả năng di chuyển của Lục Thanh Viễn. Có điều các võ sĩ Karate không phân biệt chân thuận, Lục Thanh Viễn liên tục đổi chân trụ trước, điều này khiến Thẩm Kình Vũ rất khó đá trúng một chân của đối phương..."
Các môn võ như Muay Thái, Tán thủ đều có một tư thế đứng cố định, các võ sĩ thuận tay phải sẽ đứng hơi xoay sang phải, nửa người bên trái hướng ra trước, hay còn gọi là Tư thế đứng chính thống (Orthodox stance); đối với võ sĩ thuận tay trái thì ngược lại, chân trái và tay trái hơi xoay ra sau, gọi là Tư thế đứng phi chính thống (Southpaw stance). Nhưng các môn võ truyền thống như Karate, Thiếu lâm vân vân,... không phân chia bên thuận và bên không thuận, bọn họ đổi tư thế đứng liên tục, có thể coi là bù đắp cho việc giữ khoảng cách chân quá rộng nên thường dễ bị tấn công vào chân.
https://youtu.be/iap7btfj5XI
Ngay khi Thẩm Kình Vũ chuẩn bị tung ra đòn tiếp theo, trọng tài thổi còi--- hiệp một đã kết thúc, bọn họ có một phút nghỉ giải lao.
Trong lồng, hai võ sĩ đồng thời thu quyền về, hành lễ với nhau rồi tiến ra hàng rào nghỉ ngơi.
Tả Phong Duệ đưa khăn mặt và bình nước vào lồng cho Thẩm Kình Vũ, đầu tiên ông khen ngợi một câu "Phát huy rất tốt", sau đó lại hỏi: "Thể lực có đủ để trụ không?"
Thẩm Kình Vũ trầm ngâm một lát nhưng không trả lời.
Anh cần liên tục dồn ép Lục Thanh Viễn để lộ ra sơ hở rồi quét trụ đối phương, chiến thuật này khiến anh tiêu hao rất nhiều thể lực. Cần tích lũy bao nhiêu chấn thương mới có thể vô hiệu hóa khả năng di chuyển của Lục Thanh Viễn? Ba cú đá? Năm cú đá? Hay là nhiều hơn thế? Thể lực của anh có đủ chống đỡ đến khi ấy? Thẩm Kình Vũ không thể chắc chắn điều này.
Tả Phong Duệ hiểu ý học trò, ông nói: "Hiệp tiếp theo vẫn chủ động công cho thầy, làm nhiễu tiết tấu của cậu ta, tìm kiếm cơ hội! Nhưng không được nóng vội, phòng thủ thật chắc."
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Hiểu rồi ạ."
Một phút nghỉ đã trôi qua, hai võ sĩ quay lại sàn đấu, chạm găng tiếp tục hiệp hai.
Lần này tiếng còi vừa vang lên, Thẩm Kình Vũ đã nhanh chóng vọt tới. Hiệp trước anh vẫn che giấu ý đồ của mình, chỉ dùng một vài chiêu giả để nhử Lục Thanh Viễn, sau đó tìm kẽ hở tung đòn quét thấp, nhưng sang đến hiệp hai anh đã ngả bài, dứt khoát nhắm thẳng vào chân trụ trước của Lục Thanh Viễn.
Dù sao chiến thuật cũng đã bại lộ, lúc này Thẩm Kình Vũ đánh rất chủ động, khí thế áp đảo Lục Thanh Viễn. Để bảo vệ chân trụ của mình, Lục Thanh Viễn buộc phải vừa đánh vừa dè chừng, như vậy rất dễ để lộ sơ hở. Mà nếu Thẩm Kình Vũ có thể bắt được sơ hở của đối phương thì đó chính là cơ hội tấn công của anh! Đây cũng là lý do Tả Phong Duệ nhắc anh chủ động công trong hiệp đấu thứ hai.
Thẩm Kình Vũ vừa xông lên, Lục Thanh Viễn không chút do dự, lập tức... bỏ trốn.
"Vãi chưởng, chạy luôn! Vừa bị áp sát đã bỏ chạy?" La Thượng Võ chăm chú quan sát, một lúc sau chợt hiểu ra: "Lục Thanh Viễn đang câu giờ, cậu ta muốn làm tiêu hao thể lực của Thẩm Kình Vũ chăng?"
Đây quả thực là ý đồ của Lục Thanh Viễn. Thẩm Kình Vũ đang chủ động công, liên tục áp sát đấm thật đá thật, cách đánh này rất nhanh mất sức. Mà Lục Thanh Viễn không hề ra một đòn tấn công nào nghiêm túc, cậu ta chỉ căn thời cơ rồi chuồn, cứ nhún nhảy như vậy năm hiệp cũng không mệt. Thẩm Kình Vũ muốn xông lên "va chạm", cậu ta lại không tiếp chiêu. Cho dù thoạt nhìn có vẻ hèn, nhưng ai trụ được lâu hơn mới là điều quan trọng.
Hai người di chuyển vài vòng quanh lồng bát giác, Thẩm Kình Vũ phát hiện đối phương "không hợp tác" nên đành từ bỏ. Anh giảm tiết tấu tấn công của mình, Lục Thanh Viễn quả nhiên không bỏ trốn nữa.
Hiệp đấu rơi vào bế tắc, hai người đều âm thầm quan sát và suy nghĩ nát óc cách phá giải thế cục này.
Thẩm Kình Vũ đã nhận ra phong cách đánh của Lục Thanh Viễn tựa như một tên thợ săn xảo quyệt, cậu ta chỉ ra tay khi nhìn thấy cơ hội chắc ăn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Nếu muốn dụ Lục Thanh Viễn ra đòn, Thẩm Kình Vũ buộc phải "giả vờ" để lộ sơ hở.
Mà sở dĩ Tả Phong Duệ dặn Thẩm Kình Vũ không được lơi lỏng phòng thủ là vì anh không am hiểu sâu về Karate, các đòn đá của Karate với góc độ hiểm hóc rất khó để phá chiêu, nếu không cẩn thận, "giả vờ" rất có khả năng thành thật...
Nhưng phải mạo hiểm mới tìm được thời cơ, phải thử mới biết có đáng hay không.
Một lát sau La Thượng Võ kinh ngạc hô lên: "Thẩm Kình Vũ đã buông lỏng tư thế tay, thân trên của anh ta thậm chí còn hơi đổ về phía trước, anh ta đang dụ Lục Thanh Viễn tấn công!"
"Mời mọc" trắng trợn như vậy, Lục Thanh Viễn có tiếp chiêu không đây?
--- Lục Thanh Viễn đương nhiên sẽ xông lên. Cậu ta không thể tiếp tục trốn tránh, nếu không sẽ bị coi là thi đấu không tích cực, cậu ta cũng đang tìm cơ hội thay đổi thế cục trận đấu.
Hai người mất hai giây giằng co ở khoảng cách an toàn, Lục Thanh Viễn tận dụng ưu thế tiến lùi linh hoạt của mình, dùng tốc độ nhanh như chớp tiếp cận Thẩm Kình Vũ!
Thẩm Kình Vũ sẽ không trúng cùng một chiêu đến hai lần, ngay khi Lục Thanh Viễn tung ra một cú đá, Thẩm Kình Vũ cũng phản xạ rất nhanh, anh nghiêng người né đòn rồi đáp trả bằng một cú đấm. Nắm đấm của cả hai đồng thời trúng vào phần mặt đối phương, có điều găng của Lục Thanh Viễn chỉ xẹt qua gò má Thẩm Kình Vũ, mà cú đấm của Thẩm Kình Vũ thì giáng trực diện lên mặt Lục Thanh Viễn, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cậu ta lảo đảo lùi về sau hai bước.
Thẩm Kình Vũ vốn định bồi thêm một đòn quét trụ nhưng đáng tiếc không tìm được cơ hội thích hợp, cuối cùng anh đành từ bỏ ý định này.
Dưới sàn đấu lấm tấm vài giọt máu, là vết thương trên mặt Lục Thanh Viễn nhỏ xuống.
La Thượng Võ ngây ngẩn nhìn màn hình máy tính, thậm chí còn quên mất việc tường thuật cuộc giao chiến vừa rồi--- ban đầu cậu ta đánh giá bằng cảm tính, cho rằng Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn là cặp đấu nhạt nhất vòng này, một người là bình hoa di động, một người là võ sĩ Karate, chẳng qua Thẩm Kình Vũ có chút danh tiếng nên được xếp đấu cuối cùng để giữ chân khán giả mà thôi. Nhưng cho tới hiện tại, nếu cậu ta vẫn không nhận ra trình độ của hai võ sĩ kia thì không xứng đáng tự gọi mình là người hâm mộ MMA.
Trong tám cặp đấu tối nay, không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Kình Vũ và Lục Thanh Viễn là hai võ sĩ mạnh nhất. Phản xạ và các tổ hợp chiêu thức của Thẩm Kình Vũ, sự linh hoạt và cách ra đòn bất ngờ của Lục Thanh Viễn đã đủ để chứng minh bọn họ đều là cao thủ. Cụm từ "Thẩm đại soái ca" đầy châm biếm treo trên miệng La Thượng Võ đã vô thức biến mất, lúc này cậu ta đã đổi thành gọi tên.
La Thượng Võ phải cúi đầu thừa nhận mình đã đánh giá sai. Nhưng cho dù cậu ta không lên tiếng, người xem trong phòng livestream cũng đã nhận ra, phần bình luận bắt đầu xuất hiện những câu hỏi hoài nghi.
"Chủ phòng có phải dân chuyên không vậy?"
"Tôi vẫn chưa hiểu vì sao cậu ta cứ châm chọc Karate? Karate đánh hay vãi ra!"
"Tôi cũng nghĩ là trình độ cậu này có hạn, từ nãy đến giờ cứ khịa võ sĩ nhà người ta! Rõ ràng Vũ ca thi đấu rất tốt mà!"
"Chuẩn đấy, còn chê lực chân Vũ ca không đủ mạnh, không biết cậu ta có tìm hiểu kĩ không, trước đây Vũ ca được gọi bằng biệt danh Cá Sấu đấy?"
La Thượng Võ xấu hổ muốn chết, chỉ có thể làm bộ không đọc được những comment này, tiếp tục tập trung vào trận đấu.
Mà trong lồng, hai vị tân thủ tối nay vẫn đang âm thầm tính toán.
Thẩm Kình Vũ tự lượng sức mình, nếu cứ đánh theo chiến thuật vừa rồi, tới hiệp thứ tư, thứ năm là hết pin, đến lúc đó tình thế chắc chắn sẽ bất lợi. Còn Lục Thanh Viễn bị đá trúng ba lần vào chân trái, một lần vào chân phải, tuy ngoài mặt cậu ta không có phản ứng gì, nhưng chân trái đã đau đến khó trụ vững, nếu bị quét thêm một lần nữa chắc chắn sẽ ngã, bởi vậy cứ tiếp cận Thẩm Kình Vũ ở cự li gần, cậu ta bắt buộc phải đổi trụ sang chân phải.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể giành chiến thắng đây? Tiếp tục câu giờ xem ai kiên trì hơn? Hay là thay đổi chiến thuật, tấn công bất ngờ đây?
Lục Thanh Viễn tự đưa ra đáp án cho bản thân--- cậu ta bắt đầu chủ động áp sát, dùng các cú đấm thọc (jab) và đạp tống trước (front kick) để quấy nhiễu tiết tấu của Thẩm Kình Vũ. Mỗi khi Thẩm Kình Vũ chuẩn bị phản kích, cậu ta lập tức lui về với thái độ không hề thiện chiến. Một lát sau cậu ta tiếp tục dùng chiêu thức cũ, áp sát quấy rầy một cách khó chịu.
La Thượng Võ chưa nhìn ra ý đồ của Lục Thanh Viễn: "Võ sĩ họ Lục đang đánh theo chiến thuật gì đây? Giữ khoảng cách? Không phải... Chỉ áp sát quấy nhiễu như vậy không tạo ra lực sát thương gì, không có ý nghĩa gì."
Lục Thanh Viễn tiến rồi lùi hai, ba lần, Thẩm Kình Vũ rốt cuộc cũng nhìn ra mục đích của cậu ta--- cậu ta đang cố gắng thay đổi nhịp thở của anh, từ đó làm tiêu hao thể lực của anh một cách nhanh chóng!
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kình Vũ gặp đối thủ dùng cách đánh này trên đài võ, nhưng khi tham gia giải quốc tế anh đã từng chứng kiến võ sĩ đánh theo chiến thuật này. Lúc này thực sự đối mặt, Thẩm Kình Vũ nhận thấy hiệu quả của cách đánh này là không thể nghi ngờ, nhịp thở của anh đã trở nên hỗn loạn, cứ tiếp tục giằng co như vậy e là không cần đến hiệp bốn, anh sẽ kiệt sức ngay trong hiệp ba...
Nhưng Thẩm Kình Vũ không hề hoảng loạn, cũng không nóng vội thay đổi điều gì. Anh vờ như chưa nhìn ra chiến thuật của Lục Thanh Viễn, tiếp tục di chuyển và phòng ngự.
"Tiếp tục áp sát!" La Thượng Võ cho rằng Lục Thanh Viễn vẫn đánh theo chiến thuật cũ nên không có ý định tường thuật kĩ, đang muốn tán gẫu sang chủ đề khác nhưng cục diện chợt xoay chuyển, Thẩm Kình Vũ lần này không né đòn mà ngược lại, anh xông lên nghênh đón cú đấm!
Trong lồng, Lục Thanh Viễn có chút sửng sốt, mãi đến khi Thẩm Kình Vũ vọt tới trước mặt, cậu ta vẫn chưa biết Thẩm Kình Vũ có ý đồ gì, theo bản năng, cậu ta nâng khuỷu tay phòng vệ, chân lùi về sau... Cho đến khi Thẩm Kình Vũ ôm lấy chân cậu ta, Lục Thanh Viễn chột dạ, lúc này cậu ta mới hiểu mục đích của Thẩm Kình Vũ, đáng tiếc đã muộn.
"Một cú slam*! Hay quá!" La Thượng Võ kích động đến mức đứng bật dậy khỏi bàn máy tính.
*Thuật ngữ Slam được định nghĩa là nhấc đối thủ lên khỏi mặt đất rồi nện người đối thủ ngược trở xuống để gây sát thương, Slam khác với Takedown ở chỗ: Takedown chỉ vật ngã đối thủ để chuyển từ đấu đứng (Striking) sang đấu sàn (Grappling),còn Slam gây ra chấn thương và có thể là đòn kết liễu.
Bởi vì chắc mẩm rằng Thẩm Kình Vũ sẽ thiên đấu đứng, nên mãi cho đến khi hai chân bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, Lục Thanh Viễn mới nhận ra có gì đó không ổn, nhưng lúc này cậu ta đã hoàn toàn mất trọng tâm, khả năng chống trả bằng không. Cậu ta bị Thẩm Kình Vũ nhấc bổng lên như một cây củ cải, sau đó bị quật mạnh xuống sàn, lưng tiếp đất "rầm" một tiếng dứt khoát, Lục Thanh Viễn đã bị vật ngã!
"Tuýt---"
Trọng tài tuýt còi ra hiệu trận đấu kết thúc, T.K.O!
Khán giả trong hội trường còn đang ngây người chưa kịp phản ứng lại, một lát sau, lác đác có tiếng hú hét khiến tất cả bừng tỉnh, sau đó nhà thi đấu như vỡ òa bởi những tràng hoan hô và tiếng hò reo! Thắng rồi! Thắng rồi!
"Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ..."
"Đẹp trai vãi!!!" Một cô gái hét toáng lên dưới khán đài, không khí chợt ngưng đọng mấy phần trăm giây, sau đó là một tràng cười vang.
Giờ phút này Thẩm Kình Vũ không quá để ý đến tiếng hoan hô, anh ngồi xổm xuống hỏi tình hình Lục Thanh Viễn: "Cậu không sao chứ?"
Lục Thanh Viễn nằm bất động một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng, chậm rãi ngồi dậy: "Không sao."
Thẩm Kình Vũ chìa tay ra, Lục Thanh Viễn nắm tay anh, mượn lực kéo của Thẩm Kình Vũ để đứng dậy, khẽ thở dài một hơi.
Trọng tài bước vào giữa hai người. Nhạc hiệu vang lên, ông cầm tay Thẩm Kình Vũ giơ lên cao, dõng dạc tuyên bố: "Chúc mừng võ sĩ Thẩm Kình Vũ đã giành chiến thắng!"
Tiếng vỗ tay và hò reo vẫn không ngớt, âm thanh vang dội đến mức muốn thổi bay nóc nhà thi đấu. Không có gì nghi ngờ, đây là trận đấu hấp dẫn nhất tối nay, vô số khán giả phấn khích nhảy nhót, vẫy tay và hú hét!
Khi trọng tài hạ tay xuống, Lục Thanh Viễn chủ động vòng sang ôm vai Thẩm Kình Vũ: "Chúc mừng anh."
Lục Thanh Viễn không hề tỏ ra chán nản vì thua cuộc, cậu ta bình tĩnh đi theo nhân viên y tế xuống khỏi đài võ.
Thẩm Kình Vũ đảo mắt nhìn một vòng quanh hội trường, chợt anh thấy một bóng người lướt qua phía ngoài khán đài, ánh mắt anh sững lại, khóe miệng chợt nở một nụ cười. Anh chăm chú nhìn theo phương hướng ấy, nhưng lối ra tối om đã nuốt chửng tất cả, khó mà nhận ra bất kì ai.
"Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?"
Tả Phong Duệ hô lớn kéo Thẩm Kình Vũ quay về hiện thực, anh lấy lại tinh thần xoay người bước về phía hàng rào: "Thầy ạ..."
"Nhìn gì thế? Sao ngẩn người ra vậy?"
"Hình như em thấy người quen..."
"Người quen? Đến xem thi đấu mà không báo trước với cậu à?"
Thẩm Kình Vũ khựng lại một chút rồi lắc đầu: "Không có gì đâu ạ, chắc em nhìn nhầm thôi."
Tả Phong Duệ không để tâm đến chuyện này nữa, ông nói: "Đi thôi, xuống kiểm tra tổng quát." Tuy hôm nay đã giành chiến thắng nhưng Thẩm Kình Vũ vẫn có một vài vết thương, cần vào bệnh viện xử lí một chút để không lưu lại di chứng.
Trong tiếng hô hào đầy luyến tiếc của khán giả, Thẩm Kình Vũ rời khỏi sân thi đấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]