Uống thuốc
---
Nuôi mèo?
Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm quay sang nhìn nhau một cái.
Kỷ Cẩm nhịn không được mà thì thào: "Trước kia em cũng muốn nuôi mèo, chỉ là..."
Cậu vẫn luôn ở một mình trước khi Thẩm Kình Vũ dọn tới, có đôi khi cậu cảm thấy rất cô độc, nhưng cậu không thích bị người khác quấy rầy nên từng cân nhắc nuôi thú cưng bầu bạn. Thế nhưng do tính chất công việc, việc dắt cún đi dạo mỗi ngày là bất khả thi, cho dù nuôi mèo cũng là quá sức, cho nên mãi tới bây giờ Kỷ Cẩm vẫn chưa dám nuôi con gì.
Chỉ cần nhìn vào mắt Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ lập tức hiểu ý cậu, anh khẽ nhéo đầu ngón tay của cậu.
Sau khi ghi nhớ tất cả những lời dặn của bác sĩ Hoàng, hai bọn họ đứng dậy cảm ơn rồi xin phép ra về.
Vừa lên xe Kỷ Cẩm đã gấp gáp quay sang hỏi Thẩm Kình Vũ: "Anh có thích mèo không?"
Thẩm Kình Vũ vươn tay gãi cằm cậu: "Đương nhiên là có." Nếu không thích mèo, anh mất công lưu về nhiều meme mèo như thế để làm gì?
Kỷ Cẩm cắn đầu ngón tay anh một cái: "Anh gãi cằm em làm gì? Em có phải mèo đâu!"
Thẩm Kình Vũ rụt ngón tay lằn hai vết răng mờ mờ về, chỉ cười không đáp lời.
Hiện giờ đã có Thẩm Kình Vũ, bọn họ có thể thay nhau chăm sóc thú cưng, trong danh sách công việc hàng ngày sẽ có thêm hạng mục chăm mèo. Kỷ Cẩm càng nghĩ càng háo hức. Thẩm Kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605937/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.