Gặp bác sĩ
---
Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ ngồi trên sofa ôm Kỷ Cẩm trong lòng.
Kỷ Cẩm vừa khóc to một trận, lúc này chỉ còn sụt sịt nức nở. Thẩm Kình Vũ rút khăn giấy đưa cho cậu lau nước mũi, tiếng rầm rì phát ra như mèo con làm nũng, sau đó anh vo tròn tờ giấy ném lên mặt bàn. Lúc này giấy đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.
Thẩm Kình Vũ thấy đầu mũi cậu đỏ ửng thì vừa buồn cười vừa có chút xót xa, anh xoay cằm cậu lại hôn hôn thơm thơm: "Khóc gì thế?"
Kỷ Cẩm lắc đầu: "Đột nhiên cảm xúc dâng trào mà thôi."
Vừa rồi sau khi hạ quyết tâm sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, Kỷ Cẩm bắt đầu khóc. Nguyên nhân rất phức tạp, thứ nhất là vì thương Thẩm Kình Vũ phải trải qua tuổi thơ vất vả, thứ hai là vì nhớ lại căn bệnh của mình đã gây ra đau đớn và uất ức thế nào, thứ ba là vì cậu vẫn chưa hết lo âu cùng sợ hãi, tất cả những cảm xúc ấy đan xen trộn lẫn, sau đó tức nước vỡ bờ, chúng ào ra như một trận lũ.
Thẩm Kình Vũ thấy cậu đã khóc đủ rồi thì ôm eo nhấc người lên, sau đó xoay cậu ngồi đối diện trên đùi mình, anh dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu. Đầu mũi Kỷ Cẩm hơi ẩm ướt.
"Sao đột nhiên lại chấp nhận đi khám bác sĩ tâm lý?" Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm vẫn sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Em thương anh."
Một câu này như nhấn chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605936/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.