Chương trước
Chương sau
Tôi chỉ thích nhìn bà ấy cách một cái sân khấu, hoặc là nhìn qua màn hình

---

Tuy rằng mỗi ngày Thẩm Kình Vũ đều luyện võ ít nhất ba tiếng đồng hồ, nhưng bởi vì anh là vận động viên chuyên nghiệp nên dáng người anh thoạt nhìn không giống những gymer đô con trong phòng tập. Các múi cơ bắp của anh đều thon chắc, là kiểu người trông mảnh mai khi mặc đồ nhưng khá vạm vỡ khi cởi đồ. Cho dù anh đang cúi gập thân người nhưng phần bụng của anh vẫn rất gọn gàng, không một chút mỡ thừa.

Thẩm Kình Vũ kéo tuột ống quần vứt sang một bên, chuẩn bị mặc áo sơ mi. Như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Cẩm, theo bản năng anh quay đầu nhìn về phía cậu.

Cặp mắt Kỷ Cẩm đang dán chặt lên người anh, chăm chú miêu tả từng đường nét cơ thể tuyệt mĩ, Thẩm Kình Vũ nương theo tầm mắt cậu cũng cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại cúi đầu nhìn mình...

Thẩm Kình Vũ: "..."

Kỷ Cẩm: "..."

Thẩm Kình Vũ: "..."

Lúc này Kỷ Cẩm mới lấy lại tinh thần, trong nháy mắt toàn thân cậu nóng rực như lửa đốt, cậu ném bộ vest về phía Thẩm Kình Vũ khiến nó suýt chụp lên đỉnh đầu anh: "Thử bộ này trước xem nào!"

Sau đó cậu nhanh chóng quay lưng về phía anh, tiếp tục lục lọi tủ đồ, giả bộ chuyên tâm tìm quần áo nhưng trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh vừa rồi.

Đệt đệt đệt! Mẹ kiếp! Sao mà săn chắc thế nhỉ!

Kỷ Cẩm âm thầm gào thét trong lòng ba mươi giây, rốt cuộc giọng nói của Thẩm Kình Vũ vang lên sau lưng cậu: "Cái áo sơ mi này..."

Anh vừa cất tiếng Kỷ Cẩm chợt giật bắn như phải bỏng, cậu nhanh chóng hít thở sâu mấy hơi rồi mới xoay người.

Hai tai Thẩm Kình Vũ cũng đỏ bừng một mảnh, lúc này anh đã mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề, chiếc quần có vẻ khá vừa vặn, ngược lại là chiếc áo sơ mi thoạt nhìn hơi kích khiến đường nét cơ ngực của anh lộ rõ sau lớp vải--- hai bọn họ cao xấp xỉ nhau nhưng vòng ngực lại khác hẳn.

Ánh mắt Kỷ Cẩm dừng lại ở phần ngực của anh vài giây, cậu ép buộc chính mình phải dời đi ánh nhìn: "Anh mặc thử áo vest đi, để tôi... tìm cho anh cái sơ mi khác."

Một lát sau Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng tìm được một chiếc áo rộng hơn: "Cái áo này tôi từng mặc vài lần, chưa có thời gian mang ra tiệm giặt là. Nếu anh không ngại thì thử xem."

Thẩm Kình Vũ đương nhiên không để ý đến chuyện này. Rất nhanh anh đã thay vào chiếc áo mới, quả nhiên nó còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của Kỷ Cẩm. Tuy vẫn không phải một chiếc áo đúng size nhưng chiếc áo mới vẫn tốt hơn chiếc áo cũ rất nhiều, sau khi cài nút Thẩm Kình Vũ liền khoác vest ra ngoài.

Bộ vest này không phải hàng cắt may, đây là quà tặng của một nhãn hàng đối tác nên nó rộng thùng thình so với dáng người Kỷ Cẩm, vậy mà nó khoác lên người Thẩm Kình Vũ lại hơi bó. Anh thử vận động cánh tay một chút, cũng may nó không ảnh hưởng đến động tác nâng tay. Trước mắt không còn thời gian thử thêm bộ khác, bọn họ quyết định cứ như vậy xuống lầu.

Túc An đợi mười mấy phút, khi sự kiên nhẫn sắp cạn thì cổng biệt thự rốt cuộc cũng mở ra. Hai thanh niên đóng tây trang đi giày da lần lượt xuất hiện trước mặt cô, Túc An lập tức bị sốc!

Tuy cô đã quen với hình ảnh Kỷ Cẩm mặc vest nhưng lần này cậu chọn bộ đồ màu xanh ngọc rất sang, cực kì thu hút ánh nhìn người khác. Bộ đồ này nếu người khác mặc lên e là khá thảm họa, nhưng khí chất lạnh lùng và thuần khiết của Kỷ Cẩm kết hợp với nước da trắng sáng khiến cậu có thể cân mọi màu sắc cũng như thiết kế khác nhau, ngay cả những kiểu quần áo độc và lạ khoác lên người Kỷ Cẩm cũng biến thành sự cá tính và sành điệu.

Còn Thẩm Kình Vũ, đây là lần đầu tiên Túc An nhìn thấy anh trong một bộ đồ trang trọng. Quả là người đẹp vì lụa, trước kia phong cách ăn mặc của Thẩm Kình Vũ khiến anh trông khá "non", khoác lên người bộ tây trang anh chợt hóa thành một thiếu gia sang trọng.

"Ai dà, bảnh quá nhỉ!" Túc An bước lùi ra sau vài bước, đánh giá hai cậu em một lượt từ trên xuống dưới: "Tiểu Vũ mặc bộ vest của A Cẩm đúng không? Vừa vặn lắm. Cậu đúng là cái móc treo quần áo di động mà!"

Cô cố tình chỉ khen Thẩm Kình Vũ mà ngó lơ Kỷ Cẩm, ý đồ chọc giận cậu sau đó sẽ tâng bốc lên tận mây xanh, như vậy có thể dỗ Kỷ Cẩm vui vẻ một lát.

Nhưng khi Kỷ Cẩm nghe thấy cụm từ "móc treo quần áo di động", cậu liếc nhìn sang Thẩm Kình Vũ theo bản năng, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hai má nóng bừng, cúi đầu lên xe.

"Đi thôi đi thôi." Kỷ Cẩm hô lên thúc giục.

Túc An: "?" Gấp gáp vậy sao, thế sao vừa rồi cậu không xuống sớm một chút...?

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm ngồi hàng ghế sau, Túc An tự lái xe, ba người cùng nhau xuất phát.

Tiệc sinh nhật của quý bà Ân Thanh – mẹ ruột Kỷ Cẩm – được tổ chức tại một nhà hàng cao cấp thuộc khu Lục Gia Chủy, cách nhà Kỷ Cẩm hai mươi phút đi xe. Mười phút trước Kỷ Cẩm còn đang tua đi tua lại hình ảnh trong phòng thay đồ, thỉnh thoảng lại nâng tay sờ lên khóe miệng đang kéo cao một cách vô thức. Nhưng mười phút sau, khi nhận ra mình sắp phải đối mặt với cha mẹ và gia đình, sắc mặt Kỷ Cẩm lập tức trầm xuống.

Cậu không ngừng ấn nút kéo hạ cửa kính xe, nhưng Túc An đã khóa điều khiển tổng, Kỷ Cẩm ấn hồi lâu mà tấm kính chẳng hề nhúc nhích.

Bỗng bàn tay cậu được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp khác.

Cậu quay sang thấy Thẩm Kình Vũ đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình.

Trước mặt Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ luôn mang theo khuôn mặt tràn đầy ý cười, cậu không rõ làm thế nào anh có thể duy trì tâm trạng tốt như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, nụ cười của anh là liều thuốc cực kì hữu dụng đối với Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm yên lặng thu lại bàn tay đang tra tấn nút điều khiển cửa kính xe.

Không bao lâu sau chiếc xe đã dừng trước cổng khách sạn. Xung quanh khu vực này là rất nhiều cao ốc chọc trời được ốp bởi những tấm thủy tinh khổng lồ, cách đó không xa là con sông Hoàng Phố hùng vĩ, đây chính là một trong những khu phố đắt đỏ bậc nhất của Thượng Hải.

"Hai đứa vào trước đi." Túc An nói: "Chị đi gửi xe, xong xuôi sẽ vào tìm hai đứa."

Kỷ Cẩm không nói gì, tự giác mở cửa xuống xe, Thẩm Kình Vũ theo sát sau lưng cậu.

Bước vào hội trường khách sạn, Thẩm Kình Vũ có chút căng thẳng. Anh chưa từng tham gia những buổi tiệc xa hoa thế này, bộ vest trên người và đôi giày da dưới chân khiến anh cảm thấy mất tự nhiên. Anh vừa lo bản thân mình sẽ khiến Kỷ Cẩm mất mặt, vừa lo tâm trạng Kỷ Cẩm sẽ mất ổn định, dọc đường đi anh liên tục chú ý mọi hành động nhỏ nhất của cậu. Trong lòng Kỷ Cẩm có lẽ cũng không yên ổn, đi vài bước cậu lại quay sang ngó Thẩm Kình Vũ một cái.

Hai người vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhau như hai điệp viên ngầm đang trao đổi tình báo bằng ánh mắt, cảnh tượng này có chút kì cục.

Rốt cuộc Thẩm Kình Vũ nâng tay sờ mũi, không nhịn được mà bật cười. Kỷ Cẩm gồng thêm vài giây, sau đó cũng phá lên cười.

Hai người đã tiến vào sảnh phòng tiệc, bên trong rất đông người. Khi bọn họ vừa xuất hiện ở cửa, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên người bọn họ.

Người đầu tiên lên tiếng chào đón là một quý bà trung niên dáng người béo tốt, làn da của bà được chăm sóc tỉ mỉ, cặp mắt cười cong cong, vừa nhìn liền biết người này rất nhiệt tình và đon đả. Bước đến trước mặt Kỷ Cẩm, người phụ nữ ấy chủ động ôm cậu vào lòng: "Tiểu Cẩm đây rồi! Lâu lắm bác không gặp con."

Kỷ Cẩm nâng tay chạm nhẹ vào lưng bà: "Chào bác."

Thẩm Kình Vũ yên lặng đánh giá người phụ nữ này, anh phát hiện ngũ quan của bà có vài nét tương đồng với Túc An, Kỷ Cẩm lại gọi bà là "bác", đây hẳn là mẹ ruột của Túc An đi.

Ân Lan buông Kỷ Cẩm nói: "Công việc của con vất vả quá đi mất, ngày lễ tết còn phải đi công tác, bao lâu rồi không thấy con về ăn cơm tất niên cùng cả nhà? Mấy buổi tụ tập gia đình con cũng không tham gia, ai cũng rất nhớ con... Đúng rồi, An An đâu, sao chị không vào cùng con?"

"Chị ấy đi gửi xe ạ." Kỷ Cẩm kéo Thẩm Kình Vũ lại gần: "Đây là trợ lý của con, Thẩm Kình Vũ."

"À, bác đã nghe An An kể rồi, là Tiểu Vũ phải không?" Ân Lan quay sang niềm nở cười nói với Thẩm Kình Vũ: "Quả nhiên rất giống với miêu tả của An An, tuấn tú, lịch thiệp. Vừa rồi con bước vào cùng Tiểu Cẩm, bác còn tưởng Tiểu Cẩm dẫn người bạn nổi tiếng nào đó tới chung vui."

Thẩm Kình Vũ phát hiện mẹ con Túc An đều rất giỏi trong việc xã giao, anh khách khí cười nói: "Cảm ơn bác... Bác cũng rất đẹp ạ."

"Ôi chao, bác có gì mà đẹp đâu..." Ân Lan xua tay cười nói: "Em gái bác – mẹ của Kỷ Cẩm ấy – mới gọi là trẻ đẹp! Đứng cạnh Kỷ Cẩm trông như hai chị em... Thôi chúng ta đừng đứng ở cửa hàn huyên nữa, mau vào đi thôi, vào chào hỏi nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay nào. Mọi người đến đông đủ cả rồi, có ông bà nội và ông bà ngoại Kỷ Cẩm nữa."

Nghe nói sắp được diện kiến mẹ ruột của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ lập tức quay sang nhìn cậu. Gương mặt Kỷ Cẩm lúc này căng cứng.

"Đi thôi con?" Ân Lan kéo tay nhưng Kỷ Cẩm bất động, bà ngạc nhiên hỏi: "Sao thế Tiểu Cẩm?"

Mấy giây sau Kỷ Cẩm mới lắc đầu, cậu rảo bước đi theo Ân Lan.

Sảnh tiệc được thiết kế theo phong cách châu Âu, những chùm đèn pha lê lộng lẫy và hoa lệ, những cột đá cẩm thạch tạo cảm giác không gian rộng lớn. Lúc này trên sân khấu dạng chữ T, ban nhạc đang diễn tấu một khúc jazz ngẫu hứng, âm thanh thư thái tràn ngập khắp hội trường. Dưới sân khấu, phần đuôi chữ T chia phòng tiệc thành hai khu, phía đông là nơi khách ngồi dùng bữa, phía tây là khu tiệc đứng nơi có các bàn đồ ăn được kê thành từng dãy, khách mời tự lấy đồ ăn và rượu theo sở thích, có thể quay về bàn tiệc hoặc đứng trò chuyện tự do.

Ân Lan dẫn hai người đi xuyên qua khu tiệc đứng, tiến tới bàn chủ tiệc, lúc này đã có vài người ngồi xung quanh.

Còn chưa tới gần Thẩm Kình Vũ đã nhìn thấy nhân vật chính của bữa tiệc này – một quý bà mặc lễ phục màu xanh lam ngồi ở ghế chính giữa. Làn da bà trắng như ngọc, ngũ quan nổi bật, gương mặt có sáu, bảy phần giống với Kỷ Cẩm. Đường nét trên mặt bà toát ra khí chất anh tài, ngược lại Kỷ Cẩm lại có sự thanh tú và mềm mại. Quả giống như lời Ân Lan, mẹ Kỷ là một quý bà trẻ đẹp, nếu không phải bà có thân hình đẫy đà của một người phụ nữ trung niên, bà và Kỷ Cẩm thực sự rất giống chị em, hoàn toàn không ai nhận ra bà đã ngoài năm mươi.

Kỷ Cẩm cũng nhìn thấy mẹ mình, bước chân cậu hơi khựng lại. Ân Thanh tựa như cảm nhận được, bà ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào, ánh mắt hai mẹ con giao nhau giữa không trung.

"Mọi người xem này, Tiểu Cẩm tới rồi!" Ân Lan nhiệt tình giới thiệu với cả bàn tiệc.

Trừ ông bà và Ân Thanh, những người còn lại đều đứng lên chào đón cậu.

Kỷ Cẩm chỉ liếc mắt nhìn mẹ một cái rồi lập tức dời tầm nhìn. Ngược lại Ân Thanh vẫn luôn quan sát con trai, nhưng bà không có phản ứng gì đặc biệt, vài giây sau bà mới nở một nụ cười cứng ngắc.

"Tiểu Cẩm có mang quà sinh nhật tặng mẹ không?" Ân Lan nhìn hộp đồ trên tay Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm do dự vài giây mới chậm rãi tiến lại gần Ân Thanh, cậu dừng lại khi khoảng cách còn một mét, duỗi tay đưa hộp quà tới trước mặt Ân Thanh, dùng giọng gượng gạo nói: "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."

Ân Thanh mở hộp quà nhìn thoáng qua, là một cây vĩ dành cho đàn cello. Bà mỉm cười: "Cảm ơn con."

Mẹ Kỷ Cẩm rất có phong thái của một nghệ sĩ, động tác chân tay, giọng nói và biểu cảm của bà đều thể hiện sự tao nhã và duyên dáng, thậm chí có chút hơn mức bình thường--- bởi mọi cử động của bà đều rất chậm. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài này, thật khó tưởng tượng cảnh bà đập phá đồ đạc như lời kể của Kỷ Cẩm.

Thái độ Ân Thanh và Kỷ Cẩm rất kì lạ, bọn họ như hai người không quen biết bị ép buộc phải nhận nhau làm mẹ con, không khí trên bàn tiệc bỗng trở nên lúng túng và khó xử.

"Tiểu Cẩm à." Lại là Ân Lan lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng, bà cười nói đon đả: "Nào nào, sang bên ông bà nội ngoại hỏi thăm mọi người đi, ông bà có tuổi rồi, lâu lắm không gặp con, hẳn là họ rất nhớ con đấy!"

Kỷ Cẩm được bác gái kéo tay ngồi xuống ghế bên cạnh nhóm người già.

Ân Lan và Kỷ Cẩm đều không có ý định giới thiệu thân phận mọi người với Thẩm Kình Vũ, dù sao đây cũng là một buổi họp mặt gia đình, Thẩm Kình Vũ không nên tham dự quá sâu, anh đứng từ xa yên lặng nhìn về phía Kỷ Cẩm. Anh không thể phân biệt đâu là họ hàng đằng nội, đâu là họ hàng đằng ngoại của Kỷ Cẩm, chỉ có thể nhận thấy gia thế cậu rất khủng, những người có mặt ở đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhất là bốn vị trưởng bối, tuy đều là người già nhưng không ai có vẻ lam lũ vất vả, cả bốn vị đều đẹp lão và phúc hậu, đây là kết quả của một cuộc sống an nhàn đủ đầy.

Thẩm Kình Vũ miên man suy nghĩ, đứng ngẩn người hồi lâu.

Vài phút sau Túc An cũng xuất hiện, cô ngồi vào bàn chủ tiệc hàn huyên cùng người nhà. Vừa rồi khi chỉ có Kỷ Cẩm, không khí trên bàn ăn có phần gượng gạo, Túc An chính là người khuấy động và gắn kết mọi người, cô khiến đại gia đình trở nên sôi nổi và thân mật hơn.

Thẩm Kình Vũ đứng quan sát khoảng mười phút, anh thấy Kỷ Cẩm chợt đứng dậy khỏi bàn tiệc, mặc kệ người nhà rồi bước thẳng về phía anh. Toàn thân cậu vốn căng thẳng, nhưng mỗi khi lại gần Thẩm Kình Vũ thêm một bước chân, từng sợi dây thần kinh của cậu lại được thả lỏng hơn.

Bước đến trước mặt Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm chủ động nắm cổ tay anh dẫn về phía quầy buffet: "Anh có đói không? Đi lấy chút đồ ăn nhé?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không đói lắm."

"Vậy đi lấy đồ uống." Kỷ Cẩm cương quyết kéo Thẩm Kình Vũ rời khỏi khu bàn tiệc.

Thẩm Kình Vũ quay đầu nhìn thoáng qua. Nhóm người kia đang nhìn về phía anh và Kỷ Cẩm, nhưng dường như bọn họ đã quen với tình huống này nên không ai bộc lộ thái độ khác thường. Mà mẹ Kỷ Cẩm lại rũ mắt ngồi cô độc giữa nhóm người ấy, có vẻ bà rất giống Kỷ Cẩm, không thể hòa hợp với thế giới xung quanh.

Tới khu tiệc đứng, Kỷ Cẩm không có ý định quay về bàn tiệc gia đình. Cậu lấy hai ly rượu vang, đưa Thẩm Kình Vũ một ly rồi cả hai đứng dựa tường trong chốc lát.

"Cảm thấy thế nào?" Thẩm Kình Vũ vỗ nhẹ lên vai Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm nhấp một ngụm rượu, gật gật đầu ra hiệu mình vẫn ổn.

Một lát sau cậu đột nhiên mở miệng: "Tăng cân rồi."

Thẩm Kình Vũ hoang mang nhìn sang Kỷ Cẩm, sau đó anh đưa mắt theo tầm nhìn của cậu, rốt cuộc cũng hiểu người mà cậu đang nhắc tới là Ân Thanh ở cách đó mấy chục mét.

"Trước kia mẹ cậu gầy lắm à?" Thẩm Kình Vũ lựa lời tán gẫu thuận theo đề tài mà Kỷ Cẩm vừa nhắc đến.

Kỷ Cẩm "Ừm" một tiếng.

Tuy rằng Thẩm Kình Vũ cảm thấy bề ngoài Ân Thanh có vẻ yếu ớt, nhưng anh vẫn cảm nhận được bóng ma tâm lý mà bà để lại trong lòng Kỷ Cẩm. Ký ức thời thơ ấu có ảnh hưởng rất sâu sắc.

Thẩm Kình Vũ cố ý vò rối mái tóc Kỷ Cẩm, tìm cách giải tỏa căng thẳng cho cậu: "Sợ mẹ đến vậy sao? Chỉ dám đứng từ xa nhìn lén?"

Kỷ Cẩm cảm nhận ngón tay anh lướt qua da đầu mình, trong lòng khẽ run lên, vài giây sau cậu mới nghĩ đến chuyện phản công: "Còn lâu ý!"

Thẩm Kình Vũ vừa cố né tránh cửu âm bạch cốt trảo của Kỷ Cẩm, vừa nháy mắt khiêu khích: À thế à?

Hai người đứng tại một góc khuất của phòng tiệc, tạm thời không ai chú ý tới, nhưng cách đó không xa vẫn có người qua lại. Thẩm Kình Vũ sợ bị phát hiện, né một hồi liền giả vờ nhận thua.

Kỷ Cẩm đột phá thành công hàng phòng thủ của anh, hai bàn tay giương đủ mười móng vuốt, dùng hết sức vò rối tung mái tóc của Thẩm Kình Vũ, lúc này cậu mới hài lòng "hừ" một tiếng: "Tôi chỉ thích nhìn bà ấy cách một cái sân khấu, hoặc là nhìn qua màn hình."

Thẩm Kình Vũ vuốt lại tóc bật cười.

Hai mẹ con nhà này quả là độc nhất vô nhị...

Có điều cho dù mọi việc không thuận lợi, Kỷ Cẩm vẫn có thể ứng phó và không xuất hiện dấu hiệu lo âu, điều này khiến Thẩm Kình Vũ thở phào nhẹ nhõm. Cho đến bây giờ cha Kỷ Cẩm vẫn chưa có mặt, không rõ ông ấy có tham dự buổi tiệc này không.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Túc An đã tìm tới. Cô nhìn hai cậu em trong góc phòng thủ thỉ to nhỏ, đầu tóc rối tung thì không khỏi sửng sốt: "Hai đứa đứng đây làm gì?"

Thẩm Kình Vũ sờ sờ sống mũi nhìn sang bên cạnh, Kỷ Cẩm không hé răng nói một lời.

Túc An nhìn bộ dạng cả hai thì gần đoán ra câu chuyện, cô có chút tức cười: đàn ông đúng là loài sinh vật ngây thơ đến kì lạ...

Vừa lắc đầu ngán ngẩm Túc An vừa nói: "Đừng trốn ở đây nữa. Hôm nay khách mời toàn là trưởng bối và bạn bè của ông bà cha mẹ, chúng ta phải đi chào hỏi mọi người!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.