Chương trước
Chương sau
Hay là anh chuyển đến đây sống đi...

---

Ngày tiếp theo, Kỷ Cẩm tham gia một hoạt động cắt băng khánh thành tại địa phương, tối hôm đó cả ekip bay về Thượng Hải.

Sau khi hạ cánh, công ty điều xe tới đưa bọn họ về nhà.

Trên xe Túc An hỏi Thẩm Kình Vũ: "Tiểu Vũ, hai ngày tiếp theo cậu có bận gì không?" Kỷ Cẩm không có lịch trình gì trong vòng hai ngày tới, cậu được nghỉ ngơi ngay tại Thượng Hải.

Thẩm Kình Vũ nói: "Em định đi tìm phòng trọ."

"Tìm phòng trọ?" Kỷ Cẩm đang chơi điện thoại, nghe vậy chợt ngẩng đầu.

"Ừm, tôi định đổi phòng thuê mới." Anh không nhắc đến chuyện chủ nhà đột nhiên tăng giá phòng. Thẩm Kình Vũ đã thôi việc ở phòng gym, anh không cần lo lắng về thời gian đi làm nữa, bởi vậy anh dự định chuyển sang một khu trọ vắng và rẻ hơn.

"Sao tự nhiên phải đổi phòng?" Kỷ Cẩm liếc mắt nhìn vệ sĩ của mình. Người này tuy rằng có thân thủ phi phàm nhưng luôn bày ra vẻ mặt không tranh với đời, đôi lúc sẽ cảm thấy anh rất dễ bắt nạt. Cậu hỏi: "Có phải chủ nhà gây sức ép cho anh không?"

Thẩm Kình Vũ bị nói trúng tim đen, không khỏi cười xấu hổ. Tuy rằng chủ nhà vi phạm hợp đồng, nhưng ngoại trừ việc phải gấp rút tìm phòng thuê mới Thẩm Kình Vũ cũng không bị tổn thất gì, anh đương nhiên không tính toán so đo.

Kỷ Cẩm đảo mắt xem thường: "Tôi nói thật, có phải anh luyện công ở Thiếu Lâm Tự không?"

Thẩm Kình Vũ không hiểu vì sao Kỷ Cẩm lại bẻ lái nhanh vậy, anh lắc đầu một cách hoang mang: "Không đâu."

"Thật không? Có lúc tôi cảm giác quanh người anh phát ra Phật quang!" Kỷ Cẩm chép miệng lắc đầu: "Cái tính này của anh ấy mà, chẳng giống người tập võ chút nào."

Thẩm Kình Vũ nghiêm túc trả lời: "Tập võ giúp tu thân dưỡng tính, kỳ thực trước khi tập võ tôi cũng không phải người như vậy, sau này mới rèn được tính cách ấy."

Nhìn vẻ mặt của anh, Kỷ Cẩm thực lòng không biết người này đang nói đùa hay nói thật. Cậu bỗng cảm thấy lòng hiếu kỳ trỗi dậy: "Anh tập võ như vậy, đã bao giờ đánh nhau với người khác chưa?"

Thẩm Kình Vũ suy nghĩ trong chốc lát, nhưng Kỷ Cẩm hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: "Trước kia tôi từng làm thầy tại một võ quán Muay Thái, từng huấn luyện rất nhiều học trò. Trong đám đệ tử có vài cô cậu bướng bỉnh và khá hiếu chiến, ra ngoài chỉ cần một lời không vừa tai liền động thủ. Cho nên mỗi giờ luyện tập chúng tôi đều răn đe đám học trò, hiện tại là xã hội pháp trị, tập võ không phải để đánh nhau. Nhưng, cho dù nhắc nhở thường xuyên vẫn không hiệu quả, cứ vài tuần lại có đứa nhỏ gây chuyện."

Kỷ Cẩm nhướng mày. Sau đó thì sao?

"Những người từng học võ, nếu không thể kiểm soát lực công kích của mình, ra ngoài lại không mang đồ bảo hộ sẽ rất dễ làm người khác bị thương. Học trò của tôi từng phải bồi thường rất nhiều tiền vì đánh người ta nhập viện. Sau đó tôi đã dán biên lai tiền thuốc men lên tường võ quán: "đấm gãy xương mũi, bồi thường hai vạn; sang cùi chỏ rơi hai răng cửa, bồi thường năm vạn; đá vỡ lá lách bồi thường hai mươi vạn và đủ điều kiện mua gói cơm tù ba năm. Sau khi dán bảng giá này lên, mấy đứa nhỏ trong võ quán biết những cú ra quyền của mình đáng giá bao tiền thì không phung phí bên ngoài nữa..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.