Gã cho là mình ghê gớm lắm sao!
---
Quay lại phòng nghỉ, trước tiên Thẩm Kình Vũ xin ban tổ chức một chai nước. Anh vừa đặt chai nước xuống đất thì cảm giác có người bước tới từ phía sau. Anh nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Kỷ Cẩm đang đứng sát sau lưng mình, cậu dùng vẻ mặt không biểu cảm theo dõi anh. Đôi đồng tử của Kỷ Cẩm đen hun hút như nhựa đường chưa nung chảy.
Thẩm Kình Vũ bị cậu dọa sợ: "... Làm sao vậy?"
Kỷ Cẩm không hé lời, chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kình Vũ như muốn soi xét toàn bộ thông qua hai phiến cửa sổ này. Giờ phút này Túc An đang trao đổi kịch bản biểu diễn với bên tổ chức, trong phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ.
Vì khoảng cách quá gần, Thẩm Kình Vũ thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ li ti trên chóp mũi Kỷ Cẩm. Lần đầu tiên rơi vào trường hợp khó xử thế này, Thẩm Kình Vũ có chút lúng túng, trên cánh tay anh rất nhanh đã nổi lên một tầng da gà.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, Kỷ Cẩm nhíu mày rồi lùi về sau một bước: "Ai?"
"Cậu Kỷ." Ngoài cửa là giọng nói của stylist: "Cậu muốn mặc thử trang phục biểu diễn tối nay không?"
Kỷ Cẩm âm thầm chậc lưỡi một cái: "Vẫn còn sớm mà, khoảng nửa tiếng nữa mọi người quay lại đi."
"Được rồi." Tiếng bước chân nhỏ dần.
Kỷ Cẩm không tiếp tục màn thẩm vấn bằng ánh mắt nữa. Cậu xoay người ngồi xuống mép sofa, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605888/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.