Lúc này, sự chú ý của mọi người ở đây đều tập trung vào một chỗ, cũng không ai chú ý tới bóng đen chợt lóe lướt qua cửa dũng đạo phía sau bọn họ.
Lâm Phong đi vòng quanh Huyền Ảnh hai vòng, tinh tế thưởng thức da thịt bị quật tung lên của đối phương một phen.
Chưa bao lâu về trước, sau khi hắn vừa mới mang Huyền Ảnh về vương phủ còn cười nhạo Tạ Dật Tiềm quá tanh mùi máu, không biết thương tiếc người.
Nhưng hôm nay tới bên người mình rồi, hắn mới hiểu được, có thời điểm thỉnh thoảng động tay động chân vung roi quả thực cũng là một chuyện khiến cho cả thể xác và tinh thần của con người ta buông thả sung sướng.
Lâm Phong nhìn thấy, không nhịn được lại cười khẽ một trận. Hắn nén xuống hứng thú buồn nôn dâng lên nơi đáy lòng, quyết định tạm thời buông roi trúc nhỏ trong tay.
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của Huyền Ảnh, một chữ lặp đi lặp lại không biết lần thứ bao nhiêu: "Chỉ cần ngươi nói "Tạ Dật Tiềm đáng chết", vài chữ mà thôi, bổn vương lập tức thả ngươi tự do."
"Ngươi không chỉ không cần chịu hình phạt này mà còn có thể lấy lại tự do cho bản thân, đây không phải là chuyện rất tốt, một công đôi việc sao?"
"Ngươi làm ảnh vệ, đã định sẵn không thấy người nào, không có cách nào thoát khỏi thân phận nô lệ thì phải? Cơ hội tốt bày ra trước mắt, thật sự không động tâm sao?"
Lâm Phong nhẹ giọng nói nhỏ, căn bản không thèm nghĩ tới chuyện hắn có phủ nhận thực hiện lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-kho-lam/233880/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.