Trăng ló nhô lên đầu ngọn liễu, trong tiểu viện của Lương Vương có một tòa giả sơn, xung quanh giả sơn rải rác muôn loài cây cỏ, sắc xanh bóng bẩy tươi tốt bao phủ toàn bộ xung quanh giả sơn.
Một trận gió nhẹ phe phẩy lướt qua, có vô số đám thị vệ tuần tra, xung quanh không cảm nhận được còn có gì khác thường, nhiều nhất vừa chợt lóe lên trước mắt cũng chỉ cho rằng là do gác đêm mệt nhọc, lúc nãy mới bị làm cho hoa mắt.
Mà ám thị ẩn nấp trong chỗ tối của Lương Vương phủ này, ngoại trừ hai, ba người cuối cùng, những người còn lại đều bị lửa khói bốc lên đằng xa phía chân trời thu hút rời đi.
Trên mặt Hoàng Mị đeo miếng vải đen che nửa mặt, sử dụng thân thể lẩn trốn đến cực hạn, nhớ lại những gì nghe được từ chỗ thám tử.
Nghe nói tiểu sủng mới tới của Lương Vương không biết phạm sai cái gì, làm cho Lương Vương giận dữ, hôm nay lại bị người kéo hồi phủ, ở trước mặt chúng nô bộc bị lột áo quất không biết bao lâu.
Mãi đến khi tiểu sủng kia đã hoàn toàn hôn mê mới bị tâm phúc của Lương Vương điện hạ mang đi.
Tiểu sủng kia, ngoại trừ Huyền Ảnh còn có thể là ai?
Hoàng Mị lo sợ động tác của hắn chậm một chút sẽ gây ra đại họa, huống chi thủ hạ bị điều đi là người của ám thị của Lương Vương, đợi phát hiện ra manh mối tất nhiên cũng sẽ gấp gáp trở về nhanh nhất có thể.
Đến lúc đó Hoàng Mị có muốn cử động, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-kho-lam/233879/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.