Sau khi hoàn thành xong hôn lễ, khách mời đã ra về hết. Lúc này cô cũng đã được tài xế riêng của Lục gia chở về biệt thự riêng của Lục Tư Thần.
Ngồi trên xe, cô không vì sự mệt mỏi mà chợp mắt. Cô chỉ vì nhìn cảnh vật bên ngoài mà chợt nhớ lại những đoạn kí ức trước đây. Từng kí ức như một thước phim tua lại trong trí nhớ của cô.
Từ thuở nhỏ, kí ức mờ nhạt mà cô nhớ được là khi cô đang vui chơi trong một cánh rừng bao la bát ngát, thì bỗng nhiên cô lại đi lạc. Lúc đó cô vừa lo sợ không ai tìm thấy cô, cũng có chút vui vẻ khi chỉ một mình cô ở nơi này. Phải chăng từ nhỏ cô đã luôn thích một mình?
Cuối cùng may mắn thay, cũng có ông bà Quách tìm thấy cô đi lạc nơi rừng vắng này. Khi họ hỏi sao cô lại đi lạc, lúc ấy cô chẳng còn nhớ gì nữa. Cô chỉ nhớ cô đang vui chơi lại bị lạc vào rừng.
Ông bà Quách thấy thương cho An Di nên đề nghị nhận nuôi cô. Cũng từ đó mà cô được yêu thương, che chở trong vòng tay của Quách gia.
Nhưng trước cô còn một người chị là Quách Yên Vân, 27 tuổi - là con gái cưng của nhà họ Quách - Ông bà Quách luôn xem cô ấy là viên ngọc, viên kim cương quý giá. Từ việc nặng đến việc nhẹ cũng không cần phải động tay, trong nhà đã có giúp việc và quản gia lo hết. Quách Yên Vân chỉ có việc ăn học, vui chơi, mài dũa bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-mua-ha/3675169/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.