Dư An hết chớp mắt rồi lại chớp mắt, mũi vẫn chua xót. Trên đường ngựa xe như nước mập mờ phát ra ánh sáng.
Chu Minh Khiêm đối với cô như vậy thật giống như ảo ảnh. Có cơ hội nhìn thấy đã là may mắn cực hạn, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Một người đàn ông cao ngạo như anh lại dùng thái độ khiêm nhường nhất của mình giữ cô lại, còn nói sẽ cho một mái nhà.
Cô sụt sịt cái mũi.
Nửa phút trôi qua vẫn không thể nói nên lời.
Chu Minh Khiêm lại bổ sung một câu: "Anh tuy tính khí thất thường lại thiếu kiên nhẫn nhưng sau này anh sẽ cố gắng không mang nóng nảy trong công việc về nhà, cũng sẽ từ từ thay đổi. Bây giờ anh em không cần cho anh đáp án, một tháng sau nếu em vẫn kiên trì từ chức thì anh sẽ không cản em nữa."
Nói đến mức này, anh nghĩ anh đã có đủ thành ý.
Dư An ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc Chu Minh Khiêm vẫn đang nhìn cô, cô vội vàng tránh ánh mắt sang chỗ khác.
Chu Minh Khiêm lại nhìn cửa hàng trang sức KING, "Em đừng giảm cân nữa, đến lúc đó khi đeo chiếc nhẫn anh định chế riêng cho em sẽ bị rơi mất. Không phải anh đặt làm cho người khác mà nhất thời tặng cho em đâu."
Nghe thấy chiếc nhân, hơi thở của cô đột nhiên dừng lại.
Đắm chìm trong khiếp sợ, cô không thèm để ý đến gương mặt đầu nước mắt của mình, ngơ ngác nhìn Chu Minh Khiêm.
Mấy ngày trước khi nấu cơm ở chung cư, anh bảo cô đừng giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275349/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.