Não của Dư An nóng lên nửa phút. Trong mấy chục giây ngắn ngủi, cô nghĩ đến chuyện có thể không cần từ chức, Chu Minh Khiêm không phải cố ý hung dữ với cô, cũng không cảm thấy cô phiền.
Như vậy cô có thể ở bên cạnh anh thêm nhiều giây nữa.
Loại tâm trạng vui sướng này bỗng nhiên lóe lên.
Nhưng ngay lập tức nội tâm của cô lại có thêm một giọng nói khác chen vào.
"Dư An, cô tỉnh táo một chút đi, cô có cái gì? Sắc đẹp và tài năng, cô có cái gì mà đòi thầm mến Chu Minh Khiêm?"
"Cô trở nên không biết lượng sức từ khi nào vậy?"
"Điều kiện của Võ Dương có thể tính là cao hơn 3000 mét so với mực nước biển, còn Chu Minh Khiêm thì chính là đỉnh Everest, cô có mạng đi lên hả? Độ cao của Võ Dương làm cô ngạt sắp chết, cô lấy đâu ra dũng khí để khiêu chiến đỉnh núi cao hơn 8000 mét vậy hả?"
"Dư An, chẳng qua Chu Minh Khiêm chỉ thương hai cô nên lúc trước mới thu nhận cô."
"Vừa rồi anh ta xin lỗi cũng là vì cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng, không thực sự muốn giữ cô, cô phải tự mình biết thân biết phận chứ."
Nội tâm cáu xé kéo Dư An trở về hiện thực.
Một chút cảm động và vui sướng kia bỗng chốc biến mất không một chút dấu vết.
Dư An không thể không thừa nhận, cô bị sự dịu dàng vừa nãy của Chu Minh Khiêm mê hoặc. Anh hiếm khi nói chuyện ôn hòa như vậy, còn nhìn thẳng vào mắt cô.
Buổi tối anh có uống rượu đỏ, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275347/chuong-98-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.