Trước đây Mạc Dư Thâm chưa từng cầu nguyện, sinh nhật cũng không. Anh không tin vào những điều này.
Bây giờ Hề Gia kêu anh cầu nguyện, còn phóng ánh mắt chờ đợi của cô cho anh.
Mạc Dư Thâm thành kính ước nguyện, hi vọng quãng đời còn lại, Hề Gia được khỏe mạnh.
Sau đó Hề Gia cùng anh thổi nến.
Lửa tắt, một sợi khói xanh mang theo mùi cháy.
Hề Gia lấy nến ra, cắt hai miếng bánh ngọt, cô ăn miếng lớn, miếng nhỏ cho Mạc Dư Thâm, "Nếu ăn không hết thì để em ăn cho."
Mạc Dư Thâm không thích đồ ngọt, ngày xưa Khương Thấm mua bánh ngọt cho anh, anh chỉ ăn có hai miếng. Cái bánh này không quá ngọt, anh có thể ăn hết.
Tối nay cô vẫn chưa ôn tập bút ký liên quan đến Mạc Dư Thâm nên bây giờ không biết nên nói chuyện gì.
Bận cả một ngày ở đoàn phim, lỗ tai cũng ù ù cả một ngày, đầu đau muốn nứt, đến buổi tối thì trí nhớ càng kém. Cô không muốn nhìn bút ký chút nào.
Hai người yên tĩnh ăn bánh ngọt.
Mạc Dư Thâm đánh vỡ trầm mặc, "Em ăn ít thôi, ăn nhiều bơ sẽ khiến dạ dày không thoải mái."
Hề Gia: "Không sao đâu."
"Ngày mai cả đoàn đều nghỉ à?" Mạc Dư Thâm chủ động tìm chủ đề.
Hề Gia: "Làm gì có chuyện đó. Em xin nghỉ đó. Trước đó thức đêm tăng ca làm xong việc hết rồi."
"Về sau đừng thức đêm nhiều như vậy."
"Ừm, lâu lâu thôi."
Phòng ăn lại yên tĩnh trở lại.
Hề Gia ngước mặt, "Nếu anh cảm thấy chán thì có thể kể về công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275283/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.