Hàn Thương rời mắt khỏi tiểu miêu miêu bên cạnh, ngước cổ lên nhìn nữ sinh
“Hửm?”
Nữ sinh bẽn lẽn, vừa chạm phải ánh mắt anh, như điện giật liền cúi đầu xuống, lúng túng đặt một phong thư hồng lên bàn ăn rồi chạy mất.
An Di không ngốc đến nỗi không biết đó là gì.
Giản Dương khóe mắt giật giật: “Năm nay tân học sinh khối 10 bạo thiệt nha! Vừa ngày đầu năm học đã dám dâng thư tới tận cửa thế này, không sợ Dương tỷ ghi thù sao?”
Dương tỷ này là Dương Mạn Đình, học lớp 11-8, là chị đại học đường, cũng là người theo đuổi Lâm Hàn Thương từ lúc nhập học lớp 10. Tính tình phách lối, lại phô trương, thích đánh người, đặc biệt là mấy bông hồng hay lởn vởn trước mặt anh.
Năm ngoái, vào dịp sinh nhật của cô ta, cô ta đã cố tình sửa soạn thật tốt rồi tỏ tình với anh trước mặt nhiều người, nhưng anh không hề quan tâm, cũng chẳng cho con gái người ta chút mặt mũi liền thẳng thừng từ chối. Tuy vậy, cô ta vẫn ôm mộng, không ngừng theo đuổi anh tới tận giờ.
Hàn Thương không thích con người này, liền thay đổi sắc mặt
“Tôi không quen cô ta”
An Di vẫn chăm chú nhìn bao thư trên bàn
Giản Dương: “Không nhắc thì thôi”
Ăn xong bữa trưa, An Di như đã hứa liền mua kem bồi thường cho Giản Dương, tiện thể mua thêm ba cây nữa. Bốn người ngồi trong lớp vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh không mở thư sao?”
An Di nhìn phong thư hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894532/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.