Dạo này, Lâm Hàn Thương cảm thấy tâm trạng của An Di đặc biệt không tốt. Cô làm gì cũng yên lặng, anh hỏi gì cũng chỉ đáp ngắn gọn vài câu. Anh cũng biết thật ra tính tình cô vốn trầm lặng sẵn, nhưng thời gian này thật sự trầm tới mức báo động. Cô ít cười hơn trước, cũng không chủ động nói chuyện với bạn bè, cảm giác giống như cô hiện giờ đang quay trở lại cái đêm hè ấy. U ám, tiêu cực, toàn thân đều mỏi mệt, thiếu sức sống.
Đến cả kẻ ngáo ngơ như Giản Dương cũng nhận ra sự bất thường này.
“Tiểu Di Di, dạo này có gì buồn sao? Kể ra anh đây chỉ điểm cho!”
An Di nghe hắn nói xong thì lắc đầu, rồi quay trở lại làm bài tập. Hà Phán nhìn Giản Dương, Giản Dương nhìn Lâm Hàn Thương, ba người liền kéo nhau vào nhà vệ sinh
“Sao lại vào đây?” – Hàn Thương cau mày.
“Vấn đề này không quan trọng” – Giản Dương gạt tay – “Quan trọng là… cậu làm gì em gái tôi thế? Sao Tiểu Di Di của tôi chẳng còn tí năng lượng nào như vậy? U ám đến lạnh lẽo.”
“Không biết. Tôi chả làm gì cả.” – Hàn Thương vò đầu, mày cau chặt lại.
Hà Phán im lặng một hồi liền nói
“Hay gọi Tề Bối Bối tới đi.”
“Hả? Liên quan gì tới cô ta?” – Giản Dương chu môi
“Cậu đúng là nông cạn. Có khi An Di phiền muộn chuyện phụ nữ gì đó thì sao? Tốt nhất là để tỷ muội họ nói chuyện.”
“Ừm, có lý.” – Giản Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894507/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.