Cả nhóm hẹn nhau chờ dưới đại sảnh.
Vừa trông thấy hai cô gái đi tới, Giản Dương đã kéo lên nụ cười công nghiệp
“Ai da, Lộ tiểu thư quá là lộng lẫy rồi! Hãy để kẻ hèn mọn như tôi được hộ tống nàng!”
Cô ấy cười không khép được miệng, cũng không tiết kiệm vài lời khen
“Cậu cũng không tồi! Trông rất soái nha! Chỉ là kém hai người còn lại một chút!”
“Thế chẳng phải tôi xấu nhất rồi sao?”
Ba người họ người qua tiếng lại vui vẻ. Bên này, đôi nam nữ đã nắm tay nhau ra ngoài, hoặc đúng hơn là An Di bị lôi đi.
Hàn Thương cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, nhét vào trong túi mình ủ ấm, miệng rất ngọt
“Bộ váy hợp với em lắm.”
An Di vui vẻ nhìn xuống đất, vô tình trông thấy hai người đang bước cùng chân. Cô đi giày thể thao trắng, anh đi giày converse đen, nhưng cảm thấy vô vùng hòa hợp.
“Chúng ta cứ đi riêng như này cũng được sao?”
Anh vừa dẫn cô đi theo lối mòn, nhẹ nhàng đỡ cô xuống một bậc cầu thang khá cao, vừa đáp
“Mặc kệ họ. Chúng ta hi sinh thời gian đến đây, đáng lý nên để đi hẹn hò mới đúng! Một đám bóng đèn chạy theo thì có ích gì?”
“Em thấy rất vui mà! Lúc ở Vu Hà, em không có nhiều bạn, chưa bao giờ được cảm nhận không khí náo nhiệt, sôi nổi như khi ở đây. Em thấy rất may mắn khi gặp được anh, rồi làm bạn với Giản Dương, Hà Phán, còn gặp lại Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894492/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.