Hàn Thương thừa nhận mình là một kẻ si tình.
Vì vậy, nhiều năm anh chỉ ôm nỗi tương tư với duy nhất một cô gái. Anh luôn cố kìm nén nỗi nhớ của mình, giả bộ như mọi thứ đã qua chẳng là gì cả. Nhưng chỉ anh mới biết anh nhớ cô tới nhường nào!
Căn phòng trước kia cô ở, mẹ anh vẫn giữ nguyên. Nhiều khi anh sẽ lén mẹ vào đó ngắm nhìn một chút, thầm tưởng tượng ra bóng dáng cô gái nhỏ ở mọi ngóc ngách và những kỉ niệm đẹp đẽ của họ tại đó.
Anh tự hỏi liệu cô có nhớ anh không?
Rất nhiều lần anh muốn chạy đi khắp nơi tìm kiếm cô, nhưng có lẽ lòng tự trọng của đàn ông đã kéo anh lại. Cô bỏ anh đi như món đồ không cần thiết, anh còn tư cách gì để mà gặp cô chứ?
Cho đến tháng trước, trong một phóng sự ngắn ở bệnh viện nước Mĩ, anh vô tình nhìn thấy một cô bác sĩ nhỏ đang chạy quanh hai dãy giường bệnh, phải, cô gái đó chính là An Di của anh. Nhưng hình như cô chẳng sống tốt tí nào, người vốn đã gầy lại càng mỏng manh hơn.
Anh đau lòng rồi! Anh không cần cái gì gọi là tự trọng nữa! Cô bỏ anh thì sao? Không muốn gặp anh thì sao? Anh cứ tới đó rồi ôm cô về là được rồi! Cần gì phải lo nghĩ nhiều!
Thế là anh ngay lập tức bảo Hà Phán đặt vé máy bay cho anh. Tuy nhiên, đúng lúc đó công ty đối thủ lại bày trò với Lâm thị. Anh thức ngày thức đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894446/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.