Sau buổi họp lớp đó, quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, thậm chí Hàn Thương đã bắt đầu đưa đón cô đi làm hằng ngày.
“Ây da, anh chàng kia chẳng phải Lâm tổng sao? Vậy mà lần trước có người nói với tôi là không quen người ta cơ đấy!” – Triệu Khả huých nhẹ cùi trỏ vào tay An Di, thì thầm
An Di cười cười không đáp lời cô ấy.
Hôm nay, An Di phải tăng ca muộn, cô đã báo trước với anh là không cần đến đón. Dù vậy, lúc 12 giờ đêm, cô ra khỏi bệnh viện với đôi mắt mệt mỏi, chiếc xe quen thuộc đã đỗ bên đường từ lúc nào. Cô không kìm được mà cười vui như đứa trẻ được kẹo.
Đầu tháng 12, tuyết chưa rơi, nhưng tiết trời lạnh căm căm như ngồi trong ngăn đông của tủ lạnh. An Di đã mặc áo lông vũ dày, khoác thêm khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn cảm thấy cái lạnh tê tái xâm nhập vào từng tế bào. Cho đến khi mở cánh cửa ô tô ra và chui mình vào bên trong, cô mới cảm thấy được hồi sinh. Chàng trai ngồi bên trong nhìn cô đầy dịu dàng, anh đưa tay ra nắm lấy đôi tay của cô mà nhẹ nhàng xoa xoa
“Lạnh như vậy mà không biết mang bao tay sao?”
Tay của anh rất to và ấm áp, cô cảm thụ cảm giác thoải mái này, miệng cười cười
“Em quên mất!”
Anh vuốt nhẹ má cô, mắng yêu
“Bác sĩ An thật không ngoan chút nào!”
“Vậy anh có trừng phạt em không?”
Hàn Thương giật mình nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894444/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.