Sau khi khóc quá trời khóc thì tôi cũng ra ngoài, lâu quá không hít thở bầu không khí Sài Gòn.
Từ đằng xa, tôi nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Tiến Đức đang ngồi trên ghế đá trong sân, người anh gầy hẳn đi, chẳng giống với Đức của trước đây.
Thấy tôi bước đến ngồi cạnh Đức không khỏi ngạc nhiên, tôi vừa trải qua cú sốc cũng không biết phải nói gì cho phải, hai người ngồi bên nhau mà như cách nhau hai thế giới, ở hai thái cực.
"Làm sao em biết chuyện anh Mạnh bị bệnh?" Đức hỏi.
Tôi nhìn anh, trong lòng có một chút tức giận, tôi giận anh vì biết tất cả nhưng không nói với tôi, nhưng tôi biết đây cubgx không phải ý muốn của anh, tôi có trách, có tức giận thì cũng chẳng làm được gì. Tôi cười khổ:
"Không còn quan trọng nữa, thì em cũng biết rồi mà. Em chỉ là không hiểu, một người tốt như anh Mạnh sao lại phải mắc căn bệnh quái ác này. Có phải người tốt thì thường không mấy có kết cục tốt không?"
Nguyễn Tiến Đức nhìn tôi rồi quay đi, trong lòng tôi nặng chĩu, dường như với tôi mọi thứ xung quanh đang trở nên quá sức, trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
"Hai bác đã biêt anh Mạnh bị bệnh chưa?" tôi hỏi.
"Chưa, chưa ai biết cả."
"Này, anh Mạnh hồ đồ thì thôi đi, anh cũng hồ dồ theo à? Anh không nhận thức đươc vấn đề thật hay đùa đấy? Anh có biết cảm giác khi đùng một cái mât đi một người mình yêu nhất là cảm giác thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3355981/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.