Sau cái đêm sinh nhật trời đánh, những hành động đáng xấu hổ với Nguyễn Tiến Đức, tôi dường như tránh mặt anh, cứ nghĩ đến cái lúc bị anh sờ soạng người tôi lại run lên. Có vẻ hôm đó hơi quá rồi thì phải.
Huỳnh Mai Anh vừa về nhà rồi, cuối cùng thì nó cũng không ở lại Hà Nội nữa, nó hết cảm hứng rồi.
Tôi mệt mỏi, lê lết bò xuống phòng khách để uống nước, Phạm Đình Cường cũng không biết từ đâu đã nấu xong đồ ăn mà gọi tôi:
"Bụi ơi, chị xuống ăn cơm luôn đi này."
"Nghe thấy rồi đại thiếu gia."
Tôi uống xong nước thì xuống ngồi vào bàn ăn, bằng một cách thần kỳ nào đó nó xuất hiện trong nhà mà tôi chẳng hề biết. Bố mẹ tôi lại chẳng ở nhà nữa.
Tôi cầm bát cơm lên, chưa kịp đưa vào mồm miếng nào, Phạm Đình Cường đã lên tiếng:
"Đức vào Sài Gòn rồi đấy. Nghe nói là có chuyến công tác gì đó, chị biết chưa?"
Tôi liếc nhìn Phạm Đình Cường rồi đáp:
"Chị biết để làm gì? Kệ anh ấy chứ."
"Dạo này anh Mạnh có liên lạc với chị không? Em thấy sinh nhật chị không có anh ấy?"
"Anh Mạnh rất bận, nhưng vẫn nhắn với chị, có điều rất ít, thỉnh thoảng lại chuyển khoản cho chị, nhưng không gọi bao giờ. Từ khi anh vào Sài Gòn đến giờ cũng hai tháng rồi, chị định tuần sau sẽ bay vào Sài Gòn xem sao."
Vừa nói tôi vừa chìm vào suy tư, không biết sao trong đầu tôi lại thoáng qua tia bất an, nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3335744/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.