Tôi ngồi soạn nhạc trên tầng thượng, điện thoại bỗng vang lên một tiếng "ting". Như thường lệ, tôi xem điện thoại, đó là một tín nhắn nạp danh, không rõ người gửi hẹn tôi đến địa chỉ nọ vào buổi chiều.
Tôi thì cũng chẳng ngần ngại gì, dù sao đó cũng chẳng phải nơi nào vắng vẻ mà sợ, ở trong cái nội thành này, chỗ nào chẳng đông người.
Huỳnh Mai Anh đã được tôi nhờ Phạm Đình Cường đưa ra ngoài tìm cảm hứng rồi. Thằng em tôi dạo này xin nghỉ ở công ty như cơm bữa vậy đấy, không hiểu sao sếp vẫn chưa sa thải nó nữa.
Ba giờ chiều tôi đến địa chỉ như đã hẹn, quán cà phê này vắng khách, có sân vườn, nói chung là chill chill bay bổng, từ xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Tôi biết chị ta là ai rồi.
Tôi bước đến sau, rồi lên tiếng:
"Là chị hẹn tôi đến đây?"
Người đó quay lại, nhìn tôi, nhếch môi có chút khinh bỉ:
"Bao nhiêu năm rồi, cô khác thật. Vốn dĩ tôi còn tự hỏi tại sao Đức không quay lại với tôi, giờ thì cũng biết. Cô ngồi xuống đi."
"Chị muốn nói gì nói đi. Tôi rất bận, không có nhiều thời gian."
Lê Khánh Hà đến thế mà cũng phải gửi tin nhắn nạp danh, nhiều khi chắc không phải phát điên rồi đâu nhỉ.
Nghe tôi nói vậy, Lê Khánh Hà ngồi xuống, vắt chéo chân, cười:
"Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn mặt dày bám lấy Đức như vậy, chẳng khác gì năm đó."
Tôi nhếch mép khinh bỉ, ngồi xuống đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3310699/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.