Tôi hơi bận không thể ra sân bay đón Huỳnh Mai Anh được, những người khác cũng chẳng biết mặt nó, hả phải chăng có biết thì cũng chỉ có Phạm Đình Cường là biết rõ nhất. Thế nhưng nó đang đi giải quyết công chuyện với Nguyễn Thu Ngọc, tôi đành cho Huỳnh Mai Anh tự bắt taxi về thẳng nhà.
Ngồi nhà đợi Huỳnh Mai Anh tới, tôi ngứa tay mở máy tính ra để xem lại đống tác phẩm chưa đăng, nhiều tác phẩm lắm từ vài nghìn chữ đến chục nghìn chữ, viết được một đoạn thì bí từ, không nghĩ ra nữa, hoặc bị tụt cảm xúc.
"Ting, ting, ting.."
Tiếng chương điện thoại bên cạnh vang lên, tôi như mọi lần, chẳng cần nhìn vào màn hình điện thoại mà bắt máy:
"Alo."
"Chị Bụi à? Em kể cho chị nghe cái này."
Nghe giọng con bé này thì chỉ có là em gái tôi cô Phạm Hương Anh thôi. Nghe giọng con bé hào hứng kể chuyện gì vui lắm.
"Dạ, cô nói đi cô nương."
"Anh Cường với Nguyễn Thu Ngọc chia tay rồi đấy. Anh ấy từ hôm qua đến giờ phải khóc hết mười lít nước mắt. Nhìn hài lắm chị."
Vừa nói con bé vừa cười. Ơ thế mà chia tay thật à? Rõ là khổ thân thằng em tôi, bốn năm yêu em thật lòng, cuối cùng vẫn là chia tay.
Mà quái lạ, nó chẳng tìm đến tôi để khóc lóc hay tâm sự như mọi ngày, cả Nguyễn Thu Ngọc cũng như bước ra khỏi thế giới này rồi vậy. Không thấy, không nhìn ra, tôi điềm tĩnh hỏi lại Phạm Hương Anh:
"Chia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/2766824/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.