“Em đi đâu vậy?” Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng nhất có thể để không làm cô sợ.
"Tôi..." Tống Hân Nghiên muốn nói rằng cô muốn quay trở lại Kim Vực Lam Loan, nhưng cô mới nhận ra rằng ngôi nhà ở Kim Vực Lam Loan đã trả rồi.
Khi cô muốn rời khỏi đây vậy mà lại không có nhà để về: "Tôi đi đến chỗ Mỹ Hân."
"Hàn Mỹ Hân đã kết hôn rồi, em qua đó sẽ làm phiền vợ chồng bọn họ đấy." Thẩm Duệ kiên nhẫn nói.
'Tống Hân Nghiên nghĩ đến dáng vẻ của mình bây giờ, đến nhà Mỹ Hân thực sự không tiện lắm, cô nói: "Vậy tôi sẽ đến khách sạn."
"Khách sạn không an toàn, huống chi em lại đang sốt cao." Sau khi trải qua chuyện lần trước, anh biết trong thời gian ngắn sẽ không tiếp nhận được, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn muốn giữ cô ở lại đây, ở lại trong tầm mắt của anh, như thế thì trái tim anh mới không hoảng loạn bất an.
'Tống Hân Nghiên tức đến mức sắp bật khóc, cô nói một chỗ, anh phản bác lại một câu, anh đang cố chọc giận cô đúng không: "Có an toàn hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến anh."
'Thẩm Duệ bước vào phòng để đồ, từ từ tiến lại gần cô. Tống Hân Nghiên giật mình liên tục lùi lại phía sau. Cô rất sợ anh vui buồn thất thường, thấy anh giơ tay, cô đã sợ đến phát khóc, không có chút tiền đồ nói: "Anh đừng đánh tôi, tôi không đi nữa, tôi sẽ nghe lời.
Giây phút đó trong lòng Thẩm Duệ tuyệt vọng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955273/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.