Bà ta bỗng im lặng, Thẩm Duệ đập bàn, gầm lên: “Nói!”
“Để tôi suy nghĩ một chút, nhiều năm qua rồi tôi không nhớ rõ lắm.” Người phụ nữ trung niên bị hù dọa, cố vắt hết óc, cuối cùng cũng nhớ ra: “Tôi nhớ rồi, là xe lửa từ Đồng Thành đến Z Thành, giữa đường xuống xe, chỗ đó vô cùng vắng vẻ, tôi cõng cô bé đi mấy ngày mấy đêm mới tìm được một viện mồ côi.”
Xe lửa đi từ Đồng Thành đến Z Thành qua rất nhiều thành phố, muốn tìm một người khó như mò kim dưới đáy biển.
“Có nhớ viện mồ côi kia tên gì không?” Thẩm Duệ hỏi lại.
“Tôi không chú ý, lúc đó rất tối, tôi sợ bị người khác. nhìn thấy nên vừa thả đứa trẻ xuống đã vội vàng rời đi.”
“Bà cố nhớ lại cho tôi!”
Người phụ nữ trung niên sợ hãi rụt cổ, tiếp tục suy nghĩ, thế nhưng đã hơn hai mươi năm rồi, sao mà nhớ cho nổi. Bà ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi thật sự
không nhớ rõ, chỉ biết viện mô côi kia rất giống nhà thờ.”
'Thẩm Duệ đứng dậy: “Cho bà một tiếng đồng hồ, nhớ lại cho tôi.”
Anh xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, viên cảnh sát thấy sắc mặt anh đen xì như Bao Công thì không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi đã ép cung, bà ta thật sự không nhớ được.”
Thẩm Duệ cười gắn như ác quỷ đến từ địa ngục Tu La: “Một tiếng sau, nếu các anh không cạy miệng bà ta được thì tôi sẽ dẫn người đi.”
Đối phương hoảng hốt: “Tổng giám đốc Thẩm, e rằng việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955267/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.