“Em không phải không biết, còn hỏi ư?”
“Vậy anh có nghĩ cách đối phó chưa? Ông già không phải loại người dễ dàng từ bỏ.” Thẩm Ngộ Thụ cà lơ phất phơ nói, anh ta rất tin tưởng năng lực của anh trai mình, nhưng chỉ sợ thủ đoạn của ông già càng bỉ ổi, anh Tư không đối phó được.
Thẩm Duệ không nói chuyện, Thẩm Ngộ Thụ cũng đã đoán được vài điểm, anh ta nói: “Xem ra ông già đã ra tay rồi, anh Tư, thật ra đối phó ông già cũng rất đơn giản, chính là phải bỉ ổi hơn ông ấy.”
“Nói thì dễ, em thử bỉ ổi cho anh xem?” Không phải là người trong cuộc thì sẽ không bao giờ hiểu được chuyện mà người trong cuộc sợ hãi, anh không sợ trở mặt với ông già, chỉ sợ là Tống Hân Nghiên sẽ bị tổn thương.
“Xem ra ông già đã nắm được điểm yếu của anh.” Thẩm Ngộ Thụ biết nếu có thể khiến một người tàn nhẫn kiên quyết lại nảy sinh sự băn khoăn trong lòng, ông già nhất định phải làm một chuyện đi vào ngõ cụt khiến anh không giải quyết được, chỉ cần Thẩm Duệ còn quan tâm, chắc chắn sẽ bị ông già dắt mũi.
Nhắc đến cái này khiến tim của Thẩm Duệ lại nhói lên, đó cũng là tội lỗi mà anh đã phạm phải năm năm trước. Tuy nhiên, nếu không phải đêm đó của năm năm trước, có lẽ anh và Tống Hân Nghiên chỉ là hai đường thẳng song song không cắt nhau.
“Vài ngày nữa là giỗ mẹ, lần này dù có cớ gì anh cũng phải tham gia, anh nghe chưa?” Thẩm Duệ nhìn anh ta chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366830/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.