Mà sự thật là, cô vẫn làm như vậy.
Anh nhớ tới ngày cô rời khỏi Đồng Thành, thật ra anh đã tới nhà ga, nhìn thấy cô ngồi trên xe tàu nhưng không một lần quay đầu. Trong lòng anh rất tuyệt vọng, anh thật sự bị cô vứt bỏ không chút do dự.
Anh sợ ông cụ uy hiếp, nhưng anh càng sợ hơn khi cô không chịu ở bên cạnh anh, cùng anh chống lại. Thậm chí anh còn có suy nghĩ, hy vọng ông cụ nói tất cả sự thật năm đó cho cô biết, để cho anh nhẹ nhõm hơn.
Cho dù anh phải tốn gấp mười, gấp trăm tinh lực để lại theo đuổi cô thì anh cũng không sợ, ít nhất là vẫn hơn như bây giờ, dao treo trên cổ nhưng không rơi xuống, lúc nào cũng bất an lo sợ. Nhưng anh không có can đảm nói cho cô biết, chỉ có duy nhất chuyện này là anh không dám.
Nụ hôn của anh làm cô thoải mái, thoải mái đến mức không muốn đẩy anh ra, cô muốn tiếp tục cho đến khi thiên trường địa cửu. Đột nhiên một cơn đau như xé rách truyền đến, cô mở choàng mắt, nhìn thấy mình đã lăn lên giường từ lúc nào.
Cô bị dọa sợ, sự kiện năm năm trước ập về tâm trí cô, cô co chân đạp mạnh lên ngực anh, Thẩm Duệ vẫn đang đắm chìm trong sự thân mật đẹp đẽ giữa hai người thì đột nhiên bị cô đạp lăn xuống giường.
Thẩm Duệ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ nhếch nhác như vậy, anh lại bị cô đạp xuống giường, chuyện tốt bị đứt ngang, trong lòng anh rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366820/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.