Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến ngượng ngùng, hai tay cô phủ lên mí mắt anh, thẹn thùng nói: “Ăn khuya đi, anh cứ chần chờ thế thì trời sáng mất.”
Thẩm Duệ lấy tay cô ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc mà cố chấp, anh luôn khao khát có được cô, để được như, trong giấc mơ anh luôn phác họa hình ảnh mình ở bên cạnh với cô, anh nghĩ đến khoảnh khắc bọn họ kết hợp chắc chắn sẽ hạnh phúc và tuyệt vời biết bao: “Anh muốn ăn em, cho anh đi, huh?”
m cuối của anh rất nhẹ nhàng, quyến rũ mê người, mà vào ban đêm lại càng mê hoặc lòng người hơn. Tống Hân Nghiên suýt không kháng cự nổi nữa, muốn chết chìm trong sự dịu dàng của anh. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cô đã tỉnh táo một chút, cô lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em rồi, quân tử đã nói thì không thể đổi ý nha.”
Vẻ mặt Thẩm Duệ thất vọng, anh ôm cô ăn vạ: “Chỉ một lần thôi được không, anh không cho vào trong đâu.”
Hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng gần như sắp chảy máu, người này nói chuyện sao lại lộ liễu vậy chứ? Cô đã xấu hổ đến nỗi bốc khói rồi, cô che má nóng bỏng của mình, lắc đầu lia lịa: “Không được không được. Anh mau ăn khuya đi, em đi ngủ đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng ngủ, tim đập thình thịch giống như có vô số đứa nhỏ đang nhảy nhót bên trong. Tim cô đập thình thịch, hô hấp cũng rất gấp gáp, nghĩ đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366783/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.