Tống Hân Nghiên hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ anh. Thẩm Duệ sải bước đi vào thang máy, trong ánh sáng rực rỡ, hai má cô ửng đỏ, cánh môi sưng đỏ khiến người ta yêu thương, anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm và hỏi cô: “Mấy ngày nay em bận rộn gì đấy?”
“Bận rộn thiết kế bản thảo, ngày mai phải nộp bản thảo mà sợ ông chủ lớn không tán thành, không biết có thể mở một đường lui cho cô bé này không?” Tống Hân Nghiên nói đùa, đương nhiên không thể coi là thật.
Đôi mày kiếm của Thẩm Duệ nhếch lên, ánh mắt của anh hàm chứa ý nghĩ sâu xa đảo qua toàn thân cô: “Mở đường lui cho em anh có thể được lợi ích gì đây?”
Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến sợ hãi, cô vội vàng đưa tay che mắt anh, ngăn cản ánh sáng khác thường, cô nói: “Em đùa thôi, anh đừng coi là thật.”
“Anh đã coi là thật rồi, hay là em lấy thân báo đáp đi, ngày mai anh sẽ để cho Bác Dực qua.” Thẩm Duệ vội vàng trở về tối nay chính là vì ngày mai sẽ tổ chức trận PK thứ hai, anh tin Tống Hân Nghiên sẽ không làm anh thất vọng.
“Em mới không cần, em phải dựa vào năng lực thật sự và sự học hỏi thực tế của em để giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh giành này.” Tống Hân Nghiên có kiêu ngạo của mình, cô không muốn mượn sức mạnh của bất luận kẻ nào để giành lợi ích cho mình, cô phải dựa vào chính mình mới không bị người khác nắm thóp.
Thẩm Duệ lắc đầu, có đôi khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366782/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.