Vân Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng hoài nghi, Tống Hân Nghiên nghe thấy tin vợ Tổng giám đốc Lý đến đây, nhưng lại không hề kích động chút nào, cô ấy cực kỳ bội phục. Sao Tống Hân Nghiên có gì đó với Tổng giám đốc Lý được, cô là vợ của Đường Diệp Thần, câu dâu nhà họ Thẩm sẽ coi trọng người tai to mặt lớn như Tổng giám đốc Lý ư?
Tống Hân Nghiên đẩy cửa văn phòng ra thì nhìn thấy một vị phu nhân đeo vàng đeo bạc ngồi ở ghế làm việc của cô, cô đi vào, không kiêu ngạo không nịnh hót nói: “Vợ Tổng giám đốc Lý, bà tìm tôi sao?”
Vợ Tổng giám đốc Lý nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, trong lòng càng oán hận hơn, bà ta đứng dậy, cầm khung ảnh chụp trên bàn, ảnh chụp là ảnh chụp gia đình cô khi cô mười lăm tuổi. Vợ Tổng giám đốc Lý ngạo nghễ nhìn cô, giọng nói miệt thị, lạnh lùng nói: “Cô chính là Tống Hân Nghiên?”
“Đúng, tôi là Tống Hân Nghiên.” Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm khung ảnh trong tay bà ta, thầm nghĩ liệu bà ta có dùng cái khung ảnh đó đập lên đầu cô hay không.
Vợ Tổng giám đốc Lý cười lạnh, đứng dậy: “Quả nhiên là một con hồ ly trẻ tuổi.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Cảm ơn bà Tổng giám đốc Lý đã khen!”
Vợ Tổng giám đốc Lý vốn hận diện mạo trẻ tuổi của cô, lại nghe cô trả lời vô liêm sỉ như vậy, lập tức bùng nổ, bà ta ném mạnh khung ảnh xuống sàn nhà, thủy tinh vỡ nát bắn ra xung quanh. Tống Hân Nghiên sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366756/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.