Tống Hân Nghiên ngạc nhiên: “Đây là...”
“Máy bay của chúng ta tên là Duệ Nghiên.” Mắt phượng của Thẩm Duệ sâu thẳm lại sáng rực, giống như sao lạnh lúc nửa đêm, muốn dìm chết người ở bên trong, Tống Hân Nghiên vòng quanh máy bay Duệ Nghiên, cực kỳ vui mừng: “Trực thăng đẹp quá đi.”
Hai tay Thẩm Duệ đút vào túi quần, nhìn đôi mắt rạng rỡ của cô, biết cô rất thích món quà này. Anh đi đến bên cạnh cô, dụ dỗ nói: “Em có muốn lên ngồi thử không?”
“Em có thể chứ?” Tống Hân Nghiên mong chờ nhìn anh, cô chưa bao giờ đi trực thăng.
“Đương nhiên.” Thẩm Duệ kéo cửa ghế lái phụ ra, nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên. Tống Hân Nghiên lần đầu tiên lên trực thăng, cô rất phấn khích, sờ ở đây, chạm ở kia, giống như một đứa trẻ nhìn thấy cái gì cũng tò mò, cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều mới lạ.
Thẩm Duệ ngồi vào buồng lái, anh nghiêng người qua, kéo dây an toàn qua cài lại cho cô, Tống Hân Nghiên thấy thế, cô khiếp sợ không thôi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, chúng ta...”
“Anh đưa em đi ngắm hoàng hôn.” Thẩm Duệ cúi đầu, cắn một cái trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của cô, cảm giác được thân thể cô đang run rẩy, anh mỉm cười, cô bé này nhạy cảm đến kỳ lạ, luôn có thể mang lại cho anh những niềm vui bất ngờ. Anh cầm lấy ống nghe lên đeo cho cô, sau đó quay lại vị trí để thắt dây an toàn cho mình.
Tống Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941322/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.