Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ, từ trước đến nay anh luôn là một người dũng cảm tiến về phía trước, rất ít khi vì chuyện gì mà do dự, nhưng trong chuyện liên quan đến cô Tống này, anh dường như đã mất đi sự sáng suốt và quả quyết trước kia: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài và cô Tống đã trải qua sóng to gió lớn, cô ấy nhất định có thể thấu hiểu sự bất đắc dĩ của ngài lúc đó.”
Thẩm Duệ day day huyệt thái dương đau nhức, nhẹ giọng nói: “Nghiêm Thành, để tôi yên tĩnh một mình đi.”
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành gật đầu, đẩy cửa lối thoát hiểm rời đi.
Thẩm Duệ dựa vào lan can, anh lấy một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút ra một điếu ngậm bên miệng, ngọn lửa màu xanh lam làm nổi bật ngũ quan của anh càng thêm tuấn dật bất phàm. Anh hút một hơi, một làn khói từ trong miệng phả ra, ánh đỏ tươi trong ánh sáng mờ, anh vẫn luôn không hạ nổi quyết tâm để nói chuyện này cho cô biết.
Đợi lát nữa, lúc cảm xúc của một người ổn định hơn một chút, anh chắc chắn sẽ chính miệng nói cho cô biết.
Nhưng anh không biết, bởi vì sự yếu đuối nhất thời của mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được sự tha thứ từ cô.
... ...
Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô rung lên, cô mắt nhắm mắt mờ, đưa tay sờ loạn trên tủ đầu giường, sờ vào điện thoại di động, cô bật máy, đặt bên tai, vừa ngái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941320/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.