Cổ họng Tống Hân Nghiên như nghẹn lại, hít thở không thông, trong lòng bủn rủn, chớp chớp mắt, cố nén hơi nóng trong mắt xuống, cụp mắt, thanh âm nhẹ đến mức không có chút trọng lượng, "Bà thực sự không phản đối chúng tôi nữa?"
“Không phản đối.” Đổng Nghi Tuyền chỉ cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cô như thế này, “Con gái mẹ muốn yêu ai thì yêu người đó, ai dám nói ra nói vào, có mẹ làm chỗ dựa, con cứ yên tâm yêu, nhưng nếu bị thương thì phải nhớ mẹ luôn ở phía sau, chỉ cần con quay đầu lại là có thể nhìn thấy mẹ.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy mũi cay xè, nước mắt không kịp phòng bị rơi xuống, từ nhỏ cô đã rất ghen tị với Tống Nhược Kỳ, vì chỉ cần cô ta bị thương, bà Tống sẽ rất lo lắng, ôm cô ta rất lâu. Khi đó, cô sẽ cảm thấy Tống Nhược Kỳ thật giả tạo, chỉ xướt da một chút cũng làm ầm ĩ lên như vậy.
Sau đó, cô bị thương, cô chạy đến để làm nũng với bà Tống, nhưng bà Tống đã đẩy cô ra mà không thèm nhìn cô. Sau đó, cô bị chấn thương nghiêm trọng hơn, thậm chí suýt mất mạng, cô cũng không dám nói với bà Tống nữa, một mình chịu đựng
Trong cuộc đời của cô, chưa từng có ai nói điều này với cô, cô cảm động đến mức bật khóc. Không muốn Đổng nghi Tuyền nhìn thấy sự bối rối của mình, cô đột ngột vùng ra khỏi tay bà ta và chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
Đổng Nghi Tuyền sững sờ một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941268/chuong-223.html