Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua mặt đường.
Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiến chặt răng, sau khi trả lời cuộc điện thoại kia, vẻ mặt của anh trở nên rất nghiêm túc, hỏi anh cái gì anh cũng không nói. Cô rất lo lắng. Lại sợ rằng hỏi quá nhiều sẽ khiến anh bực bội, nên đành ngồi im lặng.
Khăn tay trong lòng bàn tay đã khô, hơi ấm giữa hai người vừa rồi cũng đã biến mất, cô giữ chặt khăn tay, cảm giác tốc độ xe như sắp bay lên, nhưng anh không có ý định giảm tốc độ.
Một tiếng rưỡi sau, họ đến bên ngoài sân bay thành phố C. Ngay khi vừa vào sân bay, Nghiêm Thành đã đón họ, đưa vé và tài liệu mà Thẩm Duệ bảo anh ta chuẩn bị qua điện thoại cho anh, "Tổng giám đốc Thẩm, hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, anh đi làm thủ tục đi."
Thẩm Duệ nhận lấy vé và tài liệu, Tống Hân Nghiên thấy chỉ có một vé. Cô vô thức nắm lấy góc áo của Thẩm Duệ, ngập ngừng nói: "Thẩm Duệ, em..."
Thẩm Duệ trầm mặc nhìn bàn tay cô đang nắm góc quần áo của mình, trái tim rung động, anh vươn tay nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, "Hân Nghiên, anh phải đến thành phố Z một chuyến, em ở lại đây, sáng mai cùng Nghiêm Thành trở về Đồng Thành chờ anh.”
Vấn đề formaldehyde vượt tiêu chuẩn đã được xử lý gần như xong xuôi. Chỉ có bộ phận PR đóng cửa. Đáng lẽ hôm nay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941266/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.