Máy bay đáp xuống thành phố C, Tống Hân Nghiên lấy hành lý đi ra sân bay. Màn đêm buông xuống, ngoài sân bay có ánh đèn nê ông lấp lóe, cô đứng ở ven đường chờ xe taxi. Sau khi mở điện thoại, cô lập tức đăng nhập Wechat mà Thẩm Duệ vẫn không nhắn tin lại cho cô.
Cô tìm số điện thoại của Nghiêm Thành, gọi tới. Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ đang họp, anh ta đứng dậy đi ra ngoài phòng họp, hạ giọng nói: "Cô hai Tống, có chuyện gì sao?"
"Thư ký Nghiêm, Thẩm Duệ đang ở khách sạn nào?" Tống Hân Nghiên đứng ở đầu đường, thành phố C đã vào thu nên ban đêm nhiều hơi lạnh phả vào người vô cùng dễ chịu.
Nghiêm Thành báo tên khách sạn, Tống Hân Nghiên cám ơn anh ta, đồng thời dặn anh ta phải giữ bí mật. Nghiêm Thành cười đồng ý, anh ta cúp điện thoại, đẩy cửa ra đi vào.
Thẩm Duệ đi ra từ khách sạn, vẫn có gương mặt khuôn mặt tuấn tú, giờ phút này sắc mặt anh khá tệ, anh thấy Nghiêm Thành đi tới thì quét mắt nhìn anh ta một cái. Nghiêm Thành bị anh nhìn chột dạ, vội vàng giải thích: "Một khách hàng."
Thẩm Duệ thu mắt, anh nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền, trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Đổng, xảy ra sơ suất lớn như vậy, bà có lời gì muốn nói?"
Sau khi Đổng Nghi Tuyền đến thành phố C thì hạng mục này sử dụng chất liệu sơn tường là bảo vệ môi trường, vừa trang trí vừa vào ở. Nhưng chủ thầu ban đầu phụ trách hạng mục trang trí này vì bị cưỡng chế, lại dùng loại sơn tường thấp kém, cho nên mới xuất hiện hàm lượng Formaldehyde vượt chỉ tiêu.
Đổng Nghi Tuyền đứng lên nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi sẽ lập tức bỏ cũ thay chủ thầu mới, còn có tất cả biệt thự đã trang trí xong sẽ sửa chữa lại một lần nữa, đồng thời tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, thừa nhận công ty thiết kế Diệp Chi Phong không liên quan tới Thẩm thị."
"Hạn giao nhà thì sao? Hạn giao nhà còn hai ba tháng, công trình lớn như vậy, tổng giám đốc Đổng lấy cái gì để giao nhà? Còn nữa nếu như tôi tiếp tục dùng công ty của các bà, chủ xí nghiệp sẽ còn tin tưởng Thẩm thị? Tổng giám dốc Đổng, bà không phải là người ngây thơ như thế, chắc hẳn bà đã hiểu rõ chuyện lần này lớn như thế nào." Thẩm Duệ nghiêm khắc nói, đã có rất nhiều chủ xí nghiệp gửi điện thoại cho anh yêu cầu trả nhà, đồng thời còn muốn Thẩm thị trả lại tiền nhà, nếu tiếp tục như vậ thì Thẩm thị sẽ bị tổn thất nặng nề.
Đổng Nghi Tuyền không nén được sự tức giận trên mặt, hạng mục thành phố C vốn là bà ta tự mình giám sát, nhưng bà ta có chuyện quấn thân liền khinh thường bên này, không nghĩ tới liền bị chủ thầu chui vào chỗ trống. Lúc bà ta ký hợp đồng với Thẩm thị đã ghi rõ rằng kéo dài thời gian giao nhà thì công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong đứng trước tiền bồi thường kếch xù.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Tổng giám đốc Thẩm, công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là công ty trang trí nội thất số một trong nước, uy tín của chúng tôi ở trong nước đủ để khiến chúng ta vượt qua mối nguy lần này, mời tổng giám đốc Thẩm lại cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong một cơ hội."
Thẩm Duệ chống mép bàn đứng lên, anh cười lạnh nói: "Tôi đã tin công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là nhãn hiệu quốc tế lớn tuyệt đối sẽ không làm bậy, xem ra là tôi quá tin tưởng các người, dừng lại tất cả chuyện trang trí, về phần công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong không theo quy tắc chi tiết trong hợp đồng ở việc sử dụng vật liệu trang trí thì tôi sẽ để luật sư thương lượng mức bồi thường, tan họp."
Thẩm Duệ nói xong, quay người đi ra khỏi phòng họp. Xế chiều hôm nay điện thoại của anh đã sắp nổ tung khiến đầu anh hiện tại còn bị ông ông. Điều tra được là vấn đề của công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong thì anh cũng không thả lỏng. Bởi vì bất kể là trách nhiệm của ai, hiện tại Thẩm thị đã đứng đầu ngọn gió.
Đổng Nghi Tuyền không cam tâm cứ đình công như vậy, hôm nay tổng bộ gọi cho bà ta rất nhiều cuộc điện thoại, đều nhấn mạnh phải xử lý thích đáng chuyện này. Coi như không thể tiếp tục phụ trách hạng mục này thì bà ta không thể nhận tiền bồi thường, bà ta vội vàng đuổi theo: "Thẩm Duệ, chuyện này đúng là sai lầm của Nghiệp Chi Phong, chúng tôi không đặt nặng về vấn đề chất lượng tốt khiến Thẩm thị cũng bị tổn hại, nhưng tôi thật sự cố gẵng nghĩ cách đền bù sai lầm lần này."
Thẩm Duệ dừng lại, anh nhìn Đổng Nghi Tuyền, bỗng nhiên anh nói: "Bà Tuyền, không biết bà có còn nhớ rõ lần trước khi tập đoàn Bác Dực cạnh tranh với công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, tại sao bà ra tay làm hại nhà thiết kế chính của Bác Dực, muốn gán tội cho người khác sợ rằng không có lý do, huống chi chuyện lần này đúng là do các Nghiệp Chi Phong các người sơ sẩy. Trong thương nghiệp, thị trường chỉ nói lợi ích không nói tình nghĩa, tôi nghĩ bà Tuyền hiểu đạo lý này hơn bất kỳ người khác."
Thẩm Duệ nói xong thì trông thấy sắc mặt Đổng Nghi Tuyền lập tức trở nên tái nhợt, anh quay người rời khỏi.
Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, bà ta híp mắt, bây giờ anh đang vì Tống Hân Nghiên mà bênh vực kẻ yếu đấy à?
...
Tống Hân Nghiên đi vào khách sạn, cô kéo rương hành lý đi vào khách sạn, cô đứng trước sảnh làm thủ tục nhập cư, cô gái lễ tân cực kỳ áy náy nhìn cô: "Cô Tống, thật ngại quá, phòng của khách sạn đã đầy, mời cô tới khách sạn khác hỏi còn phòng trống hay không."
Tống Hân Nghiên thất vọng quay người, nhìn trang trí vàng son lộng lẫy trong khách sạn, cô kéo lấy rương hành lý đến đại sảnh khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trên ghế sa lon nhung tơ màu lam. Lúc đầu cô định chọn một phòng bỏ hành lý xuống, không nghĩ rằng khách sạn tiêu thụ tốt như thế, không có phòng trống.
Cô không muốn đi tới nơi khác ở nên dứt khoát ở trong đại sảnh chờ Thẩm Duệ. Tối hôm qua cô ngủ được không ngon, hôm nay mệt mỏi vì tàu xe, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cô dựa vào ghế sô pha bất tri bất giác đã ngủ.
Thẩm Duệ và Nghiêm Thành trở lại khách sạn, hai người đi vào từ cửa xoay pha lê, Thẩm Duệ vừa đi vừa bàn giao chuyện kế tiếp cho anh ta. Mối nguy đã được PR đè dư luận xuống, nhưng là không loại trừ có người sẽ nhờ vào chuyện đó đại tác văn chương, anh nhất định phải ngăn chặn hết thảy khả năng sinh ra dư luận, hóa lớn chuyện này chuyện thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hai người trải qua đại sảnh, Thẩm Duệ lơ đãng quét đại sảnh khu nghỉ ngơi, anh trực tiếp đi đến giữa thang máy. Mới vừa đi hai bước, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn ghế sô pha khu nghỉ ngơi, nơi đó ngồi một bóng hình khá quen.
"Tổng giám đốc Thẩm, hình như là cô Tống." Nghiêm Thành ra vẻ kinh ngạc nói.
Anh nhíu mày, cho rằng mình hoa mắt, nháy nháy mắt, bóng hình kia vẫn ở nơi đó, anh cất bước đi qua, đến gần mới phát hiện thật sự là cô. Nội tâm anh nhanh chóng nhảy lên, bước đi dưới chân càng chạy càng nhanh, anh đi đến cạnh ghế sa lon, trông thấy cô ngửa trên ghế sa lon ngủ rất say. Anh dở khóc dở cười, ngủ ngay ở chỗ này, cô thật đúng là cực kì yên tâm.
Anh nghiêng thân vỗ vỗ mặt của cô: " Tống Hân Nghiên, tỉnh dậy, trở về phòng ngủ tiếp."
Tống Hân Nghiên có cảm giác gương mặt nhói nhói, có âm thanh ong ong ở bên tai, cô không nhịn được đổi tư thế lại ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon. Thẩm Duệ chống nạnh, mắt phượng trừng mắt cô, trừng nửa ngày, cô không có phản ứng, anh bất đắc dĩ than nhẹ, xoay người đưa ôm cô lên, Nghiêm Thành vội vàng đi qua cầm bao hành lý.
Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng, đặt cô trên giường lớn ở trong phòng, anh ngồi bên giường, đưa tay cởi giày cho cô, anh không vui nói: "Ngủ sâu như vậy, đi bán đem thì em cũng không biết."
Nghiêm Thành bỏ hành lý vào phòng, tự giác rút lui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]