Lúc Tống Hân Nghiên đến sân bay, cách thời gian đăng ký còn sớm nên cô vào trong quán cà phê gần đó ngồi xuống, cô lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn chưa đọc. Cô cầm điện thoại do dự có nên gọi điện thoại cho anh không.
Thế nhưng khi gọi thì cô nên nói với anh chuyện gì? Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng như anh, hẳn là sẽ không muốn cho cô biết chuyện anh ở thành phố C bị người ta ném trứng đi. Thế nhưng khi cô vừa nghĩ tới vẻ mặt anh bị ném trứng thối thì cô liền không thể an tâm.
Cô ấn mở Wechat, nghĩ nghĩ rồi ấn nút ghi âm, cô nói: "Làm sao bây giờ, anh vừa đi thì em liền nhớ anh, em rất mong em biết pháp thuật, hô hai tiếng hô biến thì anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em."
Gửi từ Wechat lại đá chìm đáy biển, nửa ngày không có hồi âm. Cô ghé vào mặt bàn, xoay điện thoại, cô lo rằng tín hiệu không tốt nên quơ điện thoại. Một lát sau, cô mới phát hiện hành vi của mình này quá ngốc nghếch.
Bây giờ nhất định anh đang vội vàng xử lý chuyện hỗn loạn ở thành phố C, nào có thời gian xem Wechat của cô. Cô đặt điện thoại di động xuống, liền nghe có người đang gọi cô, cô xoay người sang chỗ khác thì thấy Hàn Mỹ Hân, cô kinh ngạc đứng lên: "Mỹ Hân, sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tớ vừa đi công tác về, cậu tới đón tớ sao?" Hàn Mỹ Hân vừa dứt lời, liền thấy vé lên máy bay của cô ở trên bàn, cô ấy ngồi xuống ghế dựa: "Cậu tới thành phố C làm cái gì?"
"Đi tìm Thẩm Duệ, công ty của anh ấy có bê bối có chất độc vượt chỉ tiêu nên tớ muốn đồng hành với anh ấy." Tống Hân Nghiên phóng khoáng nói.
"Tớ đã thấy từ tờ báo trên máy bay, nhưng mà Hân Nghiên, cậu xác định cậu muốn đi tới nơi đó sao? Hiện tại Thẩm Duệ là mục tiêu truy đuổi của đám chó săn, lỡ như họ chụp cậu rồi ông cụ họ Thẩm trông thấy, đến lúc đó thì cậu phải làm gì?" Hàn Mỹ Hân lo lắng nhìn cô vì tình yêu này mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, rốt cuộc có đáng giá với cô hay không?
Tống Hân Nghiên cắn cắn môi, cô nói: "Vừa nãy trước khi tớ đến sân bay, ông cụ Thẩm còn phái quản gia tới đón tớ, tớ đã nghĩ thông rằng đời người nào đắc ý hãy vui sướng, chớ để chén rượu vàng cạn đáy nhìn vầng trăng. Cho nên nếu như tớ và anh ấy chỉ có duyên phận là một ngày thì tớ cũng quý trọng."
Hàn Mỹ Hân kinh ngạc nhìn cô: "Hân Nghiên, tớ có cảm giác cậu không giống trước."
Tống Hân Nghiên sờ mặt: "Không giống chỗ nào? Tớ vẫn là tớ."
"Không, cậu đã trở nên dũng cảm, không còn là Tống Hân Nghiên sợ đầu sợ đuôi trước kia. Cậu như vậy quá sặc sỡ loá mắt, tựa như phượng hoàng niết bàn sống dậy. Ôi, thật sự tớ không nghĩ mị lực của Thẩm Duệ lớn như thế, có thể làm cậu thay đổi, tình yêu thật sự rất vĩ đại." Hàn Mỹ Hân cảm thán, có lẽ đây chính là tình yêu được định sẵn trong cuộc đời. Năm năm trước, nếu Hân Nghiên có dũng khí như thế chẻ tre này thì cô và Đường Diệp Thần sẽ không bỏ lỡ nhau.
Phi phi phi, cô ấy đang suy nghĩ gì đấy, Đường Diệp Thần là tên đàn ông cặn bã không xứng để Hân Nghiên dũng cảm bằng bất cứ giá nào vì anh ta.
Tống Hân Nghiên hơi cáu: "Nào có khoa trương như lời cậu nói?"
"Tớ không có khoa trương chút nào, thật đps, cậu quay về soi gương liền biết, dáng vẻ bây giờ của cậu mỹ lệ làm rung động lòng người đến cỡ nào, đôi mắt chứa mối tình thầm kín, nhìn những thứ rực rỡ này vì cậu mà chế tạo riêng." Hàn Mỹ Hân nói đùa.
"Tớ biết cậu muốn gột rửa tớ." Tống Hân Nghiên bị cô ấy nói đến nỗi cạn lời.
Vừa đúng lúc này, loa phát thanh sân bay vang lên, nhắc nhở chuyến bay chuẩn bị lên máy bay đến thành phố C. Tống Hân Nghiên cầm vé máy bay đứng lên, cô nói với Hàn Mỹ Hân nói: "Mỹ Hân, chúng ta quay về rồi trò chuyện tiếp, tớ chuẩn bị lên máy bay."
Hàn Mỹ Hân nghiêng người ôm cô, cười nói: "Hân Nghiên, vì tình yêu mà cậu hãy dũng cảm lên đường đi."
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, quay người đi ra khỏi quán cà phê. Hàn Mỹ Hân đưa mắt nhìn bóng lưng của cô biến mất sau cửa lên máy bay, cô ấy vừa xoay người thì thiếu chút nữa đụng vào hành khách sau lưng. Cô ấy lui về phía sau một bước, vừa nói xin lỗi vừa đi sang bên cạnh.
Kết quả cô ấy đi bên nào thì người kia cũng đi bên đó, giằng co vừa đi vừa về, bỗng nhiên Hàn Mỹ Hân ngẩng đầu lên: "Này anh bị làm sao vậy..."
Cô ấy chưa nói hết thì bị kẹt trong cổ họng, cô ấy nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng trước mặt, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Bạc Mộ Niên đưa tay lấy hành lý trong tay cô ấy rồi nhíu mày nhìn cô ấy: "Choáng váng hả? Vẫn không nhận ra? Có cần anh làm chút gì để em nhớ anh là ai không?"
Hàn Mỹ Hân há to miệng, sững sờ nói: "Làm cái gì?"
"Ví dụ nụ hôn nồng nhiệt hoặc là cấp giới hạn." Vẻ mặt Bạc Mộ Niên lạnh lùng cộng thêm cấm dục khi nói ra những lời này, anh ta như vậy đừng đề cập tới việc anh ta trêu người ta bao nhiêu. Hàn Mỹ Hân nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý bọn anh, cô ấy mới yên lòng.
"Bạc Mộ Niên, anh không biết xấu hổ." Hàn Mỹ Hân hạ giọng trách móc thì bị Bạc Mộ Niên kéo vào trong ngực, nhanh chóng đi ra ngoài sân bay.
Đi đến bên cạnh xe, tài xế nhận hành lý bỏ vào trong cốp xe, Bạc Mộ Niên mở cửa xe đẩy Hàn Mỹ Hân trong xe, sau đó anh ta ngồi vào. Chiếc xe nhanh khỏi động rời khỏi sân bay, Bạc Mộ Niên đưa tay đem ngăn cách pha lê thăng lên đến, lúc Hàn Mỹ Hân còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên anh ta kéo cô ấy té nhào vào ghế, hơi thở nóng hổi của anh ta phun trên mặt cô, Hàn Mỹ Hân nóng lòng nhảy dựng lên: "Bạc, Bạc Mộ Niên, anh muốn làm gì?"
Bạc Mộ Niên thâm trầm cười hai tiếng, bắt đầu tính sổ sách với cô ấy: "Em đi đúng hai tuần, một tuần bốn lần, hai tuần tám lần, nói đi, muốn trả hết nợ trong một lần không, hay là theo giai đoạn?"
Hàn Mỹ Hân thầm suy nghĩ trong lòng không hổ là gian thương, ngay cả việc này cũng phải tính rõ ràng, một lần trả hết nợ, ngày mai cô ấy còn muốn xuống giường hay không, còn muốn báo cáo tình huống chuyện quan trọng ở Meridian? Cô vội vàng nói: "Trong thời gian này có năm ngày là bà dì em tới, anh tính lại đi, em chỉ thiếu anh ba lần thôi."
Bạc Mộ Niên nhíu mày: "Trừ đi sáu ngày kia không phải vừa khít à?"
"Đồ gian thương!" Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, rõ ràng anh ta nhìn lạnh lùng lại cấm dục, vì sao nói chuyện lên giường mà cứ tính toán chi li không nhượng bộ chút nào như vậy?
"Nói chuyện, em muốn một lần trả hết nợ hay là theo giai đoạn?" Tay Bạc Mộ Niên đã không chút khách khí bắt đầu nhấm nháp thức ăn trước mặt.
Hàn Mỹ Hân giật mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn cảnh vật vụt qua nhanh ở ngoài cửa sổ, đưa tay lôi tay anh ta từ trong cổ áo ra ngoài, cô ấy nói: "Theo giai đoạn."
"Theo giai đoạn có lợi hơn, hai ngày thêm một lần lãi kép, anh lo rằng em sẽ không hiểu." Bạc Mộ Niên nghiêng người hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ của cô ấy, bàn tay to nắm vuốt mu bàn tay của cô ấy, trong mắt đôi đen nhánh có sự tính toán lướt qua.
Hàn Mỹ Hân kháng nghị nói: "Gian thương, chuyện như vậy mà còn tính lãi kép, anh chính là nhà tư bản, kẻ bóc lột."
"Vậy em chọn trả hết nợ trong một lần duy nhất?" Bạc Mộ Niên nghiêng người cắn lỗ tai của cô ấy, anh ta cảm nhận được cô ấy đang run rẩy dưới người anh ta, máu thịt của anh anh ta nhanh chóng chảy ngược dòng.
Hàn Mỹ Hân nơm nớp lo sợ nhìn anh ta: "Bạc Mộ Niên, đang ở trong xe, anh đợi khi trở về lại..."
"Không muốn, muốn ngay ở chỗ này." Bạc Mộ Niên đè đôi tay lộn xộn của cô ấy ở sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy ưỡn ngực đón nhận anh ta, bỗng nhiên đôi mắt đen của anh ta nóng rực, cúi đầu hôn cô ấy.
Nhóc con dám ra vẻ với anh ta, mượn cớ đi công tác trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng, anh ta liền muốn để cô ấy hiểu, trừ phi anh ta vĩnh viễn không có hứng thú với thân thể của cô ấy, nếu không cô ấy đừng hòng trốn khỏi anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]