Tô Mộc Hề và Thì Phỉ đều im lặng, không lên tiếng khích lệ cậu ấy, không hẹn mà cùng cảm thấy có lẽ khóc và phát tiết ra, thì cậu ấy sẽ dễ chịu hơn.
23 giờ 30 phút, Thì Phỉ lái xe đến phía sau Học viện Bầu trời, từ đây có thể nhìn thấy góc phía tây bắc của tòa nhà.
Anh đỗ xe cách tường chỉ 20 cm, Tô Mộc Hề thậm chí còn không mở được cửa, nên đành phải bước qua ghế lái đi ra.
Thì Phỉ mang theo áo phao, nhét dụng cụ vào trong túi áo: “Sau khi anh lên, em lái xe cách tường xa một chút, đừng tắt máy, chỉ tắt đèn, khóa chặt cửa, ngồi trong xe chờ anh, trong trường hợp khẩn cấp, thì đừng do dự, hãy lái xe rời khỏi đây, sau đó gọi cảnh sát.”
Tô Mộc Hề mở to hai mắt đen láy, ra sức gật đầu: “Vâng.”
“Sợ sao?”
Sợ! Nhưng mà không thể nói ra. Tô Mộc Hề lắc đầu: “Hai người chú ý an toàn. Nếu bị phát hiện, thì đừng lấy đá chọi đá, bọn họ cũng không thể làm gì bọn anh, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
“Được.” Thì Phỉ xoa đầu cô, nhìn chằm chằm cô giữa bóng đêm vô tận, một lúc sau, lại kéo cô vào lòng.
Bởi vì cái ôm đột ngột này, mà trái tim của Tô Mộc Hề lỡ một nhịp đập, tay lại không tự chủ mà ôm eo anh.
Sau đó cô phát hiện, anh dường như càng ôm cô chặt hơn…
Thì Phỉ rất muốn tiếp tục ôm cô như thế này, nhưng bây giờ không phải là lúc cho tình yêu nam nữ, còn có chuyện quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tua-nhu-anh-sang-mat-troi/1111271/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.