Có lẽ bởi ánh mắt Phó Uyển Hòa quá mãnh liệt, Dư Châu Dạ rốt cuộc cũng dời mắt khỏi sân khấu, hơi mất kiên nhẫn nhìn sang người bên cạnh nãy giờ cứ nhìn chằm chằm mình. Khi ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngừng lại.
Không có lạnh nhạt và thơ ơ, sự dịu dàng dần nhuốm đầy đôi mắt. Niềm vui bất ngờ khiến Dư Châu Dạ nở nụ cười: "Sao em lại ở đây?"
"A," Phó Uyển Hòa phản ứng lại, "Tôi đến cùng bạn."
Lại tiếp tục im lặng.
Phó Uyển Hòa buộc bản thân dời sự chú ý lên sân khâu, lại nghe thấy người bên cạnh hạ giọng nói: "Mấy hôm nay không được gặp em, thật sự khó chịu."
Giận dỗi và tủi thân.
Giọng Dư Châu Dạ còn mang theo chút cô đơn, tựa như hạt sen không có tâm sen [1] khiến cho người ta bất tri bất giác cảm thấy xót xa.
[1] Tâm sen: Phần đắng ở giữa hạt sen.
Phó Uyển Hòa bỗng cảm thấy, có phải cô đã làm sai rồi không.
Hình như cô đã khiến Dư Châu Dạ buồn.
Rõ ràng cô thích anh như vậy, sao cô có thể khiến anh buồn được.
"Công ty nhiều việc sao, sếp của các em thật ác." Dư Châu Dạ lại nói tiếp.
Đây là một bậc thang để cô xuống, Phó Uyển Hòa biết.
Dư Châu Dạ hiểu rõ hết thảy.
Chỉ không biết cô cũng thích anh.
Không biết đã bắt đầu từ bao giờ, Tạ Diệc Thư chuyển từ một bài nhảy nhạc jazz sang một ca khúc trữ tình.
Giữa sân khấu, Tạ Diệc Thư mặc một chiếc áo len màu trắng, ngồi bên cạnh đàn piano màu trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659682/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.