Dư Châu Dạ cực kỳ không hài lòng khi thấy Phó Uyển Hòa thất thần, búng trán cô một cái: "Đang nhìn gì vậy?" "Cậu." Phó Uyển Hòa thốt lên. Cả hai người đều sững lại trong giây lát, ngớ người. Ánh mắt Phó Uyển Hòa dừng trên trà sữa trên tay Dư Châu Dạ, vội chữa cháy: "Trà sữa của cậu." Dư Châu Dạ cho rằng bản thân suy nghĩ nhiều, vành tai đỏ lên nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, lập tức giơ trà sữa trên tay lên: "Trời lạnh, tôi mua trà sữa nóng, một cốc nguyên vị, một cốc vị khoai tím, chỉ có vào mùa đông nên tôi định mua thử xem, em muốn uống vị nào?" Phó Uyển Hòa vốn định chọn trà sữa vị khoai tím nhưng bỗng nhớ ra Dư Châu Dạ không thích uống đồ ngọt, vì vậy cô lập tức chọn loại nguyên vị. Trà sữa vị khoai tím không quá ngọt, chắc anh sẽ uống được. Trà sữa không còn nóng nữa, độ ấm vừa vặn, có thể thấy Dư Châu Dạ đã chờ ở bên ngoài được một lúc rồi. Phó Uyển Hòa hút một ngụm trà sữa, mùi thơm của trà sữa nhanh chóng chiếm trọn vị giác, cơ thể cũng bắt đầu ấm lên. Dư Châu Dạ hỏi: "Muốn ăn gì?" Phó Uyển Hòa quan sát Dư Châu Dạ một lúc, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ăn lẩu đi." Dư Châu Dạ mỉm cười: "Sao em luôn có thể đoán được tôi muốn ăn gì?" Dư Châu Dạ cảm thấy khá kỳ lạ, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, mỗi lần đi ăn cùng Phó Uyển Hòa, cô luôn có thể tránh những món anh ghét ăn một cách chính xác, còn có thể chọn được vài món anh thích ăn. Ví dụ như vừa rồi, Dư Châu Dạ nghĩ nếu Phó Uyển Hòa chọn trà sữa vị khoai tím thì anh chỉ đành chọn trà sữa nguyên vị ngọt chết người. Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, kết quả Phó Uyển Hòa lại chọn loại nguyên vị. Trung tâm thương mại này chỉ có một quán lẩu, là một quán nổi tiếng trên mạng, rất đông khách, cho nên lúc nào cũng phải xếp hàng. Nhưng hôm nay bọn họ thật sự may mắn, quán lẩu hiếm khi vắng khách, bọn họ vừa đến đã có chỗ ngồi. Phó Uyển Hòa không thể ăn quá cay, cay bình thường cô vẫn có thể ăn được, nhưng đối với nước lẩu cay, cô ăn một miếng là phải uống một ngụm nước. Cho nên bọn họ gọi lẩu uyên ương. Dư Châu Dạ có một sở thích kỳ cục, khi đi ra ngoài ăn cơm, anh rất thích hỏi Phó Uyển Hòa cảm thấy cơm mình nấu ngon hơn hay đồ ăn bên ngoài ngon hơn. Hỏi không biết chán. Quả nhiên, bắt đầu ăn chưa được bao lâu, Dư Châu Dạ đã hỏi: "Ăn ngon không?" Phó Uyển Hòa biết tỏng anh định nói gì tiếp theo, cướp lời anh: "Ngon, nhưng không ngon bằng cậu nấu." Không nghĩ tới, lần này Dư Châu Dạ lại không theo lẽ thường, cười nói: "Ăn lẩu thì đâu chẳng vậy." "....." Phó Uyển Hòa quyết định tập trung ăn, không thèm nói nữa. Nói nhiều sai nhiều. Dư Châu Dạ nhướng mày, thấy gương mặt Phó Uyển Hòa sắp úp vào trong bát đến nơi, ngón tay búng nhẹ vào cái trán của cô, ý cười đong đầy trong mắt: "Hơ, da mặt mỏng thế cơ à?" Phó Uyển Hòa ngẩng đầu đầy bất đắc dĩ, gạt tay Dư Châu Dạ xuống, sau đó hạ đũa: "Tôi no rồi." Dư Châu Dạ liếc nhìn bát cơm của cô, giọng điệu lạnh lùng: "Ăn thêm ít nữa." Phó Uyển Hòa nhớ tới bé mỡ được Dư Châu Dạ nuôi lớn cả tháng nay, ai oán nói: "Tôi không ăn nổi nữa." "Em mới chỉ ăn có chút rau, nhanh nào, ăn thêm ít thịt bò nữa." Dư Châu Dạ không hề dao động. "Ăn không nổi." "Ăn." "Không mà." Dư Châu Dạ tỏ vẻ tức giận, khẽ nhướng mày: "Ơ, không đúng, hồi hai ta mới quen nhau em không như thế này." Phó Uyển Hòa ngẩn ra: "Tôi như thế nào cơ?" "Khi đó rõ ràng em rất nghe lời, không bao giờ tranh cãi," Dư Châu Dạ càng nói càng hăng, "Em bây giờ không hề lo ngại gì, không thèm kiêng nể ai có đúng không?" Không hề lo ngại. Phó Uyển Hòa không thể nào tưởng tượng nổi có ngày mình sẽ nghe được câu này từ trong miệng Dư Châu Dạ. Cô bây giờ hình như có chút "được chiều mà kiêu"? Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Dư Châu Dạ bỗng hít một tiếng, Phó Uyển Hòa giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy cổ tay Dư Châu Dạ bị bỏng một mảng lớn. Phó Uyển Hòa sốt ruột kéo tay anh qua để kiểm tra vết thương, giọng điệu tràn đầy lo lắng: "Đỏ hết rồi à? Có đau không? Có bị rát không? Cần tôi đi mua thuốc xịt bỏng không?" Dư Châu Dạ ngẩn người, bị chọc cười bởi dáng vẻ đầy quan tâm của cô, chậm rãi lên tiếng: "Lo lắng vậy sao? Ai không biết còn tưởng em yêu thầm tôi đấy." Phó Uyển Hòa đơ người, sau đó nhanh chóng rút tay về. Cô biết đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng lại nói lên tiếng lòng của cô. Ăn xong, hai người đến chỗ thanh toán. Nhân viên cửa hàng nở nụ cười thân thiện: "Xin chào, hôm nay là kỷ niệm một năm khai trương của quán chúng tôi, các cặp đôi đi cùng nhau chỉ cần check in ở bức tường hoa hồng bên cạnh này sau đó viết lời chúc rồi treo lên cửa quán thì sẽ được giảm giá 30% ạ." Phó Uyển Hòa không hề nghĩ nhiều, định lên tiếng từ chối, lại nghe thấy người bên cạnh nhanh chóng cướp lời: "Được." Vì vậy Phó Uyển Hòa mơ mơ màng màng bị người ta kéo đến chỗ bức tường hoa hồng để chụp ảnh. Nhân viên cửa hàng cầm máy ảnh lên: "Có thể gần nhau hơn một chút được không ạ?" Dư Châu Dạ vô cùng ga lăng đặt tay mình cạnh tay Phó Uyển Hòa, dùng tay áo che lại, khiến bọn họ như đang nắm tay nhau vậy. Phó Uyển Hòa vừa thấy máy ảnh sẽ trở nên căng thẳng, nín thở theo bản năng, nở một nụ cười vô cùng cứng ngắc. Cô bỗng nhớ đến bức ảnh chụp chung của Dư Châu Dạ và Kỷ Vãn Tình. "Phó Uyển Hòa." Một âm thanh trầm thấp kéo suy nghĩ của cô quay về. "Gì vậy?" Phó Uyển Hòa thoáng ngập ngừng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. "Tôi nói cho em nghe một bí mật." Dư Châu Dạ cụp mắt nhìn cô, ý cười đong đầy đáy mắt: "Hồi nhỏ, tôi cho rằng Cừu Xinh Đẹp là cô gái xinh đẹp nhất trên đời." "Ha ha..." Phó Uyển Hòa không nhịn được mà bật cười. Dư Châu Dạ cũng mỉm cười nhìn cô. Bọn họ nhìn nhau cười, ánh đèn ở cửa hàng cực kỳ dịu dàng, ánh sáng mỏng manh rơi trên người bọn họ, mang đến cho người ta cảm giác yên bình. Nhân viên cửa hàng tỏ vẻ mãn nguyện, chụp được cảnh này. Chờ đến khi Phó Uyển Hòa phản ứng lại, ảnh đã chụp xong rồi. Cô lại thực hiện được một ước muốn. Dư Châu Dạ viết lời chúc xong, thanh toán hóa đơn, quay đầu nói: "Lần sau nếu chụp ảnh thì thả lỏng một chút, đừng căng thẳng." Phó Uyển Hòa ngẩn ngơ. Vậy là anh cố tình kể câu chuyện kia chỉ để chọc cô cười, để cô bớt căng thẳng ư? "Bữa ăn vừa rồi hết bao nhiêu? Tôi chuyển khoản cho cậu." Phó Uyển Hòa đuổi theo anh. Dư Châu Dạ: "Không cần, coi như quà sinh nhật em đi, khi đó tôi chưa tặng gì cho em cả, cứ áy náy mãi." "Ồ, cám ơn." Phó Uyển Hòa nhẹ giọng đáp. Bọn họ cứ bước đi trong im lặng như vậy. "Châu Dạ?" Một giọng nữa phá vỡ sự im lặng này. Phó Uyển Hòa cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách khó hiểu, chậm rãi ngước lên nhìn. Cô gái trước mắt để tóc dài, đôi mắt phượng, môi đỏ mọng, giữa trời lạnh như vậy mà cô ấy chỉ mặc một chiếc váy liền khá mỏng, khoác áo khoác da ngắn bên ngoài, vòng eo mảnh khảnh lộ ra, như thể chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể gãy. Trần Kiều Nhiên, trong đầu Phó Uyển Hòa nhanh chóng hiện lên tên của người trước mặt. "Đúng là anh rồi, em còn tưởng mình nhận lầm người." Trần Kiều Nhiên mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa. Dư Châu Dạ khẽ gật đầu, không hề có chút dáng vẻ xấu hổ khi gặp lại bạn gái cũ: "Đã lâu không gặp." Trần Kiều Nhiên mím môi, bỗng chú ý đến Phó Uyển Hòa vẫn đứng bên cạnh, đầu tiên thoáng sững người, sau đó mới mỉm cười: "A, cô là bạn của Châu Dạ à?" "Đúng vậy." Phó Uyển Hòa trả lời một cách thiếu tự tin. "Xin chào, tên tôi là Trần Kiều Nhiên. Chắc hẳn cô từng gặp tôi rồi. Bây giờ tôi đang làm việc ở công ty điện ảnh gần đây. Nếu hai người có việc cần tôi giúp, có thể liên lạc với tôi." Nói xong, Trần Kiều Nhiên lấy hai tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho hai người. "Đúng rồi," Trần Kiều Nhiên quay lại nhìn Dư Châu Dạ, "Mấy hôm trước em có nhắn cho anh trên wechat, anh cảm thấy sao?" Phó Uyển Hòa lui lại vài bước, thức thời lấy điện thoại ra xem, cho hai người họ một không gian để nói chuyện, cũng để khiến bản thân bớt xấu hổ khi không thể xen vào. Cô không nghe được bọn họ đang nói gì. Phó Uyển Hòa ngước mắt nhìn qua nhìn lại hai người họ, thầm đánh giá một câu: Trai tài gái sắc. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân như một người ngoài cuộc. Đóng vai một người qua đường Giáp mờ nhạt một góc, không ai để ý. Giống như nấm mốc phủ trên bề mặt bức tranh đặt trong môi trường ẩm thấp một thời gian dài, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm, dư thừa, làm hỏng bức tranh đẹp đẽ kia. Tựa như nước biển khi thủy triều xuống, cô chùn chân. "Đi thôi." Một giọng nói bất thình lình truyền đến khiến Phó Uyển Hòa ngơ ngẩn. "Hai người, nói chuyện xong rồi?" Phó Uyển Hòa quay đầu nhìn Trần Kiều Nhiên ở đằng xa. Vừa hỏi xong, Phó Uyển Hòa lập tức nhận ra bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, người đi rồi, sao có thể chưa nói chuyện xong? Nhưng Dư Châu Dạ không nói gì mà vẫn kiên nhẫn trả lời: "Ừ." Như thể cảm thấy một chữ "Ừ" có hơi lạnh lùng, vì thế anh lại bổ sung thêm một câu: "Đúng vậy." Cả quãng đường về vô cùng im lặng. Về đến nhà, Phó Uyển Hòa cởi giày, ngã thẳng xuống giường, vùi đầu vào giữa hai chiếc gối. Quả nhiên, cô vẫn không dám, việc Dư Châu Dạ thích cô tựa như một vực sâu muôn trượng, chỉ cần sơ sẩy ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, cô không dám tiến về phía trước. Một người tốt như anh, xứng đáng với một điều gì đó tốt đẹp hơn. Ngoại hình cô bình thường, tính cách yếu đuối, không thích giao tiếp, cho nên người đó sẽ không phải là cô. Ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ bao giờ, từng giọt tí tách đập vào song cửa, Phó Uyển Hòa cảm thấy tim mình như bị từng hạt mưa gõ vào, khiến nó đau âm ỉ. Mây đen che khuất ánh trăng và sao, bầu trời tối đen, khiến người ta không thấy rõ cảnh vật phía sau màn mây. Tương tự, Phó Uyển Hòa cũng không thể thấy rõ trái tim Dư Châu Dạ. Trong hai tuần liên tiếp, Phó Uyển Hòa cố ý tránh mặt Dư Châu Dạ. Dư Châu Dạ gọi cô ăn cơm, cô sẽ lấy lí do tăng ca để từ chối. Hôm nay cũng giống vậy, Phó Uyển Hòa ở lại công ty đến mười hai giờ. Cô mua Onigiri [1] ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, vừa đi vừa ăn. [1]: Một loại cơm nắm kiểu Nhật. Về đến nhà, Phó Uyển Hòa lấy điện thoại ra, tin nhắn wechat lập tức kêu ting ting. Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Cục cưng Uyển Hòa!] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Ngày kia là concert rồi, hôm đó tan làm xong hai chúng mình cùng đi đi?] Phó Uyển Hòa bắt đầu nhập vào bàn phím: [Được.] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Á á á á á á á á á] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Làm sao đâyyyyy] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Tớ hồi hộp quá!!!!!] Phó Uyển Hòa khẽ cười: [Hồi hộp vậy làm gì? Còn không ngủ đi? Trạng thái ngày kia không tốt lỡ idol cậu ghét bỏ cậu thì sao?] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Cũng đúng ha] Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Tớ ngủ đây, ngủ ngon!] Phó Uyển Hòa: [Ngủ ngon.] *** Ngày 25 tháng 12 là Giáng Sinh, cũng là ngày diễn ra concert. Hôm đó, vừa đến giờ tan làm, Tăng Đình Đình đã kéo Phó Uyển Hòa ra khỏi công ty. Để thu hút sự chú ý của idol nhà mình, hôm nay Tăng Đình Đình cố tình mặc một chiếc áo len màu hồng có in hình chibi của Tạ Diệc Thư. Trên đầu cô ấy còn đeo một cái kẹp tóc, bên trên viết: Tạ Diệc Thư. À, đúng rồi, đằng sau còn có một hình trái tim. Tăng Đình Đình có bằng lái nên họ tự lái xe. Concert bắt đầu lúc bảy giờ, bọn họ sáu giờ mới xuất phát từ công ty, mất bốn mươi lăm phút mới đến nơi. Hơn nữa, Tăng Đình Đình còn muốn lấy đồ tiếp ứng cho nên thời gian của họ thật sự hơi eo hẹp. Vừa vào hội trường, Tăng Đình Đình đi khắp nơi nhận đồ tiếp ứng, Phó Uyển Hòa cũng chạy theo cô ấy khắp nơi. Năm phút trước khi bắt đầu concert, bọn họ xếp hàng tiến vào hội trường. Vé của bọn họ ở hàng thứ hai, cách sân khấu rất gần, có thể nhìn rõ người đứng trên bục. Nhìn là biết vị trí này rất tốt. Phó Uyển Hòa thấy các cô gái xung quanh đều lấy camera ra, ánh mắt thoáng dừng lại. Tăng Đình Đình nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ là trạm tỷ [2]." [2] Trạm tỷ (站姐) ý chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng. "Vậy à," Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ một hồi, không nhịn được mà quay sang hỏi Tăng Đình Đình, "Vé chỗ này cậu mua hết bao nhiêu thế?" "Không đắt lắm." Tăng Đình Đình trả lời. Phó Uyển Hòa nhẹ nhàng thở ra, nuốt nước bọt. Ai ngờ Tăng Đình Đình còn chưa nói hết, chậm chạp mở miệng: "Hơn bốn ngàn chứ nhiêu." "Khụ..." Phó Uyển Hòa bị sặc nước, mặt lập tức đỏ bừng. Tăng Đình Đình ngạc nhiên, vội vàng lấy khăn giấy ra đưa cho cô, sốt ruột hỏi: "Uyển Hòa? Cậu không sao chứ?" Một lát sau, Phó Uyển Hòa mới nhận tờ khăn giấy, lau miệng, sau đó lấy điện thoại ra. Tăng Đình Đình vừa nhìn là biết cô định làm gì, tức giận nói: "Uyển Hòa, tớ đã bảo không phải đưa tiền cho tớ rồi mà, dù cậu có chuyển bằng wechat tớ cũng không nhận đâu." Phó Uyển Hòa không nói gì, bấm vài số trên màn hình điện thoại, ngay sau đó điện thoại Tăng Đình Đình nhận được một thông báo: [Alipay +4500 tệ] "Không cần wechat, Alipay là được rồi." Phó Uyển Hòa ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười. "....." Tăng Đình Đình nói, "Lần sau không dẫn cậu theo nữa!" Khi hai người đang chuẩn bị thảo luận vấn đề này, hội trường trở nên tối đen, màn hình lớn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng chiếu lên người anh. Tạ Diệc Thư giơ tay lên, tạo hình chữ V trong không trung rồi bắt đầu nhảy. Kèm theo đó là tiếng thét chói tay bao phủ cả hội trường: "Tạ Diệc Thư!" "A a a a a chồng ơi chồngggg" "Trời ơi! Tôi xỉu đây!" "A a a a con trai à, mama yêu con!" Tăng Đình Đình chẳng thèm quan tâm Alipay chi nữa, giơ đèn nháy bắt mắt trên tay lên, gào như chưa từng được gào. Phó Uyển Hòa không phải fan cho nên trên mặt không có cảm xúc gì mấy, sắc mặt bình tĩnh không hợp rơ với không khí xung quanh. Vị trí trống bên cạnh đã có người đến. Phó Uyển Hòa nhìn thời gian, đã bắt đầu được mười phút. Cô ngẩng đầu quan sát người bên cạnh, ngẩn người. Ơ, tóc ngắn? Con trai ư? Ánh đèn trắng trong hội trường quét qua bọn họ, khi ánh sáng chiếu tới người bên cạnh, Phó Uyển Hòa đơ luôn rồi. Thời gian như dừng lại ở một giây này. Đôi mắt hoa đào của người đàn ông lấp lánh ánh sao, lông mi rất dài, mũi rất cao. Phó Uyển Hòa hoàn toàn ngây ngẩn. Dư Châu Dạ, sao có thể, ở đây được?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]