Về đến dưới nhà, Phó Uyển Hòa gọi Phương Tri Hòa dậy. Sau khi nói tạm biệt với Dư Châu Dạ, họ mới bước xuống xe.
Dư Châu Dạ tận mắt nhìn thấy Phó Uyển Hòa lên lầu rồi mới lái xe trở về khách sạn.
Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ở đầu giường, ánh đèn mông lung mờ ảo, Dư Châu Dạ đổ người xuống giường, trên tay vẫn cầm lọ kẹo kia, như có điều suy nghĩ.
Thực ra lọ kẹo trái cây Phó Uyển Hòa mua không được ngon lắm, vừa ngọt vừa dính.
Nhưng mà anh không nỡ bỏ, cũng không nỡ ăn, dù chỉ là một viên kẹo.
Vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là khuôn mặt của Phó Uyển Hòa.
Dư Châu Dạ cẩn thận nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt, hình như là vào buổi họp lớp hồi năm ba đại học.
Ngày ấy, Phó Uyển Hòa bị Mẫn Tùng Nguyệt kéo lên hát.
Ban đầu Dư Châu Dạ không hề chú ý đến họ, thậm chí bọn họ hát bài gì cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là Phó Uyển Hòa hát rất hay.
Giọng hát của cô gái như có sức lôi cuốn kỳ lạ, có thể xoa dịu tâm trạng nóng nảy không yên của con người.
Nhưng đồng thời, giọng hát của cô ấy dường như mang theo nỗi buồn và sự cô đơn, bài hát này như thể đang hát riêng cho một người nghe.
Vì thế Dư Châu Dạ lơ đãng nhìn về hướng đó thêm vài lần.
Một lát sau, anh ra ngoài hít thở không khí, lại thấy cô gái kia đứng ngoài cửa WC, đôi mắt hồng hồng, như đang bị bắt nạt.
Anh tiến lên phía trước vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659675/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.