Nói đúng ra thì đó không hẳn là mơ, mà là những chuyện có thật đã từng xảy ra.
Là những hình ảnh mà Phó Uyển Hòa cực kỳ quen thuộc.
Trong WC, một cô bé bị một đám đàn chị nhiều tuổi hơn vây quanh, vừa đánh vừa đấm cô.
"Đừng... đừng đánh nữa." Hai tay cô bé ôm lấy đầu, vừa khóc vừa nói.
Một học sinh nữ nét mặt hung ác quát: "Mày làm bẩn đồng phục của tao, tao không bắt mày đền tiền đã là nương tay rồi đấy."
Phó Uyển Hòa vùi đầu càng sâu: "Không, không phải do tôi làm bẩn..."
"Làm sai thì phải nhận." Cô ta nói xong thì túm tóc Phó Uyển Hòa, kết quả lại tóm trúng không khí, mặt mũi hầm hầm, "Trốn cái gì mà trốn!"
Cô ta ra hiệu cho người bên cạnh giữ Phó Uyển Hòa lại, sau đó đạp cô xuống đất.
Chỗ đó vừa bẩn vừa có mùi.
Một lúc lâu sau, Phó Uyển Hòa không vùng vẫy nữa, cũng không có sức mà giãy dụa.
Cô cứ mơ mơ màng màng nghĩ, mình sẽ chết ư? Nhưng mình còn chưa được gặp ba mẹ lần cuối nữa. Họ đã đồng ý dẫn mình đi khu vui chơi, nhưng mà giờ mình sẽ không bao giờ được đến đó nữa ư?
À, bánh đậu đỏ ngày hôm qua còn chưa ăn hết...
Tầm mắt dần dần rõ ràng hơn.
Phó Uyển Hòa ngồi bật dậy, túm lấy một nắm tóc, nhìn nhìn bàn tay rồi nhẹ nhàng thở ra, may quá, tóc vẫn còn.
Đã lâu rồi cô không còn mơ thấy những chuyện trước kia nữa, nhất là khoảng thời gian đen tối, bẩn thỉu đã trải qua.
Tiếng gõ cửa từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659673/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.