Đợi Du Tâm Kiều lên đến ban công, Từ Ngạn Hoàn đã hút hết hai điếu thuốc còn lại trong hộp. 
Du Tâm Kiều bước vội đến, gần như là nhào vào lòng Từ Ngạn Hoàn, đỏ mặt ngại ngùng bảo: “Em cũng đâu có quên hết…” 
Xác nhận cậu đã nhìn thấy đồ trong ngăn kéo, Từ Ngạn Hoàn cười: “Chính em nói sẽ nhớ anh cả đời.” 
Xuất phát từ phong thư tình đầu tiên Du Tâm Kiều viết cho Từ Ngạn Hoàn hồi cấp ba, lý do thứ hai kiến nghị bạn học Từ Ngạn Hoàn yêu đương với bạn học Du Tâm Kiều— Bạn Du Tâm Kiều là một chàng trai rất rất rất chung thủy, nếu cậu yêu đương với bạn ấy, thì cậu chính là mối tình đầu của bạn ấy, bạn ấy sẽ nhớ về cậu cả đời. 
“Vậy em là tình đầu của anh ư?” Du Tâm Kiều hỏi. 
Từ Ngạn Hoàn không hề do dự: “Ừ.” 
“Chẳng lẽ sáu năm nay anh chưa từng yêu đương với ai khác?” 
“Chưa từng.” 
“Nhưng em nghe nói hồi đại học có nhiều người theo đuổi anh lắm.” 
“Chẳng phải em cũng có người theo đuổi à?” 
“Hờ, có khi sáu năm đó em thay bạn trai như thay áo, quen không biết bao nhiêu người rồi.” 
“Nhưng anh vẫn là tình đầu của em.” Từ Ngạn Hoàn ôm siết người trong ngực, “Mai này em chỉ được có một mình anh thôi.” 
Cọ cằm lên vai anh, Du Tâm Kiều nói: “Được thôi, nể tình anh đáp lại thư tình của em, sau này em không tìm ai khác đâu.” 
Mặc dù vốn cũng chẳng từng tìm ai khác. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/3513746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.