Một lúc sau, Lương Dịch quay lại bệnh viện, đóng gói cơm tối cho hai người.
Từ Ngạn Hoàn không ở lại ăn, nói là công ty luật còn có việc, cần phải trở về.
Đợi người đi xa rồi, Lương Dịch hỏi: “Ban nãy hai người nói gì thế? Sao tôi cảm thấy bầu không khí cứ là lạ.”
Du Tâm Kiều không muốn ăn, cậu dùng đũa gảy gảy thức ăn trong hộp: “Chẳng nói gì cả.”
“Có thể nói chút chuyện mà, dù sao hiện giờ cậu ta cũng là… ờm…” Lương Dịch không tìm được xưng hô phù hợp, dứt khoát bỏ qua: “Biết đâu cậu ta còn hiểu ông hơn cả tôi ấy.”
Biết được hiện tại hai người đang sống chung từ miệng Lương Dịch, tâm trạng Du Tâm Kiều càng phức tạp hơn.
“Tiểu Dịch, ông còn nhớ hồi bọn mình học cấp ba…”
Lương Dịch giật mình: “Vốn là có nhớ, nhưng ông vừa gọi “Tiểu Dịch” một cái là tôi quên sạch rồi.”
Du Tâm Kiều cười: “Thế bây giờ tôi gọi ông là gì?”
“Lão Lương đó.”
“Được rồi Lão Lương, ông có nhớ hồi cấp ba, anh ấy cực kì ghét tôi không?”
“Tất nhiên là có, chủ yếu vì ông bám người quá, suốt ngày chạy theo sau cậu ta, cậu ta không thấy phiền mới lạ.”
Chuyện từ sáu năm trước trong mắt người bên cạnh, nhưng đối với Du Tâm Kiều thì rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Nghe Lương Dịch miêu tả xong, Du Tâm Kiều có hơi ngượng ngùng: “Vẫn ổn mà, chẳng phải theo đuổi người khác thì nên chịu khó chút à.”
Lương Dịch bổ sung:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/2634863/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.