Khương Tư Tư vừa hỏi xong đã thấy hối hận.
Với cái tính cách bố đời của Hình Ý Bắc, cô vô cùng hoang mang không biết tiếp theo anh còn làm ra được chuyện gì. Từ nhỏ đã lớn lên trong những lời tán tụng tâng bốc của người khác, biết đâu đây đã là sự hạ mình cực hạn của anh.
Hai người cứ giữ tư thế thân mật mờ ám đấy nhìn nhau nhưng lại chẳng ai nói thêm lời nào.
Ngay lúc Khương Tư Tư còn tưởng anh sẽ thẳng tay quăng mình ra thì cô lại nghe thấy giọng điệu dè dặt vang lên bên tai: “Vậy phải làm thế nào?”
“Tặng hoa.”
Nam sinh ngồi bên trái, mắt không rời sân khấu lên tiếng.
“Viết thư tình.”
Nam sinh ngồi bên phải, cũng mắt không rời sân khấu hiến kế.
“Đã là thời đại nào rồi mà còn viết thư tình?”
Nam sinh ngồi bên trái nhìn xuyên qua giữa Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc, chất vấn nam sinh ngồi bên phải.
“Vậy tặng hoa thì không lỗi thời à?”
Nam sinh ngồi bên phải phóng ánh mắt oán giận sang đáp trả.
Hình Ý Bắc ngẫm một hồi, “Bọn họ nói đúng.”
Khương Tư Tư thở dài, trong lòng bỗng nổi lên những hi vọng kỳ lạ.
Mặc dù hoa và cả thư tình nghe thì có vẻ xưa cũ quá, nhưng cô lại rất muốn nhận. Hoa và cả thư tình, đó đều là những món đồ xa xỉ mà thuở thanh xuân ngây dại ấy có cho cô cũng không dám mơ tới.
“Quá lỗi thời.” Hình Ý Bắc bồi thêm một câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tron-bang-mot-nua-nguoi/3450565/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.