4.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tất nhiên nguyện ý.”
Nguyện ý mang trang sức biểu tỷ dùng qua, nguyện ý mặc xiêm y giống nàng ta.
Cũng nguyện ý trở thành thế thân của nàng, là công cụ để hai người chứng minh tình cảm, mất hết tự trọng.
Tuy ta không thể phản đối mối hôn sự này, nhưng sau này phải sống thế nào là do ta quyết định.
Lộ Uyên sửng sốt.
Thấy ta có địch ý vô cùng lớn với hắn, Lộ Uyên chỉ đành thở dài.
“Xin lỗi, ta thất lễ.”
“Ngủ sớm đi.”
Lộ Uyên lấy một cái đệm mới ra trải xuống đất, đặt lưng nằm xuống.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu, Lộ Uyên trở lại bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm của một vị tướng quân.
Hắn nghiêm mặt thu đệm, tự thay xiêm y, cũng không nói một câu nào với ta.
Lúc cùng nhau dâng trà cho phụ thân hắn, Lộ Uyên vẫn căng chặt quai hàm, trầm mặt không nói.
Lão tướng quân thấy hắn như thế liền tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn.
“Ngươi làm sao lại bày ra vẻ mặt đưa tang này!”
“Ngươi khóc trời kêu đất đòi cưới nương tử, cưới về xong cười với nàng một cái cũng không muốn. Không sợ dọa nương tử ngươi chạy mất sao?”
Lão tướng quân hùng hổ trừng mắt với Lộ Uyên, lại quay sang ta đổi thành khuôn mặt tươi cười an ủi:
“Tức nhi à, con đừng sợ. Cái tên thối tha này luôn làm một bộ dáng băng sơn vạn năm nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-that-gia/2882112/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.