6.
Lộ Uyên mấy ngày nay đều bề bộn nhiều việc, chờ hắn từ bên ngoài trở về, ta đã sớm ngủ.
Hắn vẫn như đêm động phòng hôm đó, im lặng ôm đệm xuống đất nằm ngủ cả đêm.
Bình an vô sự qua mấy ngày, đêm đó Lộ Uyên trở về liền nói Hoàng hậu muốn gặp ta.
“Đừng lo, Hoàng hậu chỉ muốn trò chuyện với nàng và tặng nàng một ít lễ vật thôi.”
“Ừm.”
Ban đêm yên tĩnh, không khí trong phòng có chút xấu hổ.
Lộ Uyên nằm dưới đất hết xoay trái rồi lại xoay phải, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà lên tiếng.
“Cái kia … Lưu Tinh nói nàng không thu cái rương kia?”
“Ừm, bạc trong tay ta đã đủ dùng.”
“Nàng đã thành hôn với ta mà còn muốn tự dùng của hồi môn của nàng sao? Tô Thư, mặc dù nàng không thích ta, nhưng cũng đã là phu thê, không nên khách sáo với ta như vậy.”
Giọng Lộ Uyên rất lạnh lùng, xen lẫn chút chán nản cùng tức giận.
Nghĩ lại, ta cảm thấy ta cũng có chỗ không đúng. Cho dù trong lòng Lộ Uyên chỉ có biểu tỷ, hắn cũng không đối xử tệ và chưa từng ép buộc ta cái gì.
Nếu đã không thể làm một đôi phu thê danh chính ngôn thuận, ta nghĩ vẫn có thể làm bằng hữu với hắn.
“Xin lỗi, là ta không đúng.”
Lộ Uyên thấy ta thẳng thắn nhận lỗi liền lập tức vui vẻ.
“Vậy ngày mai nàng phải dùng bạc của ta đi mua y phục và trang sức nàng thích đi.”
“Được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-that-gia/2882110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.