Lộ Uyên sau khi mắng xong vẫn không thấy hả giận, đen mặt xoay người nắm tay ta muốn hồi phủ, phía sau thấp thoáng tiếng la khóc rấm rức của biểu tỷ.
“Lộ đại lang.”
“Chàng từng nói sẽ cùng ta vĩnh kết đồng tâm.”
“Chàng không sợ sẽ mất ta sao?”
Biểu tỷ ta nói xong liền leo lên lan can ở đình, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lộ Uyên. Hai tay nàng ta mở ra, từ từ ngã người về phía hồ nước.
Mấy tiểu thư đứng bên cạnh nhìn mà sợ hãi, thất thanh la hét chói tai. Tam công chúa nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền nhanh chóng nhào tới ôm lấy chân biểu tỷ.
“Diệp tỷ tỷ, đừng nhảy, hồ nước này rất sâu.”
Điên hết rồi sao? Ta nắm chặt tay Lộ Uyên, hắn dừng lại xoay người nhìn nàng ta.
Diệp Thanh Nhàn cũng gắt gao nhìn hắn, gió nhẹ thổi làm làn váy nàng ta bay lên.
Biểu tỷ nở một nụ cười tuyệt vọng.
“Lộ Uyên, cứu ta.”
Nói xong, nàng ta liền ném mình xuống hồ.
Ta nhìn Lộ Uyên.
Tam công chúa lo lắng đến đỏ cả mắt.
“Mau lên, nhanh cứu nàng, Lộ Uyên, bản công chúa ra lệnh…!”
Lời nói của Tam công chúa còn chưa xong, Lộ Uyên đã buông tay ta lao nhanh về phía biểu tỷ.
Tim ta ngay lập tức nghẹt thở.
Cho nên, đây mới là thật? Lộ Uyên thực sự đã nói dối ta?
Ta tin tưởng hắn, vốn cho rằng trong lòng hắn có ta, nhưng nhìn cái bộ dáng bây giờ của hắn, thật sự không có ý với biểu tỷ ta sao?
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn đang chạy về phía trước của hắn, lòng bàn tay trống rỗng, gió xuyên qua kẽ tay lạnh ngắt. Ta muốn đưa tay bắt lấy, kết quả chỉ là một nắm hư vô.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, Lộ Uyên nhảy lên dùng một tay nắm chặt lan can làm điểm tựa, một tay túm lấy đầu biểu tỷ kéo nàng ta từ dưới nước lên.
Tư thế này nhìn thế nào cũng giống như đang nhổ củ cải vậy.
Ta không còn lời nào để nói.
Nếu hắn thật sự không có ý gì với biểu tỷ, vậy bộ dáng lo lắng sốt ruột vừa rồi là sao?
Còn nếu như hắn thật sự có ý, vậy hắn lại làm sao chọn phương thức cứu người kỳ quái cùng mất hết mặt mũi biểu tỷ ta như vậy?
Ta trầm ngâm, nét mặt phức tạp không tả nổi.
16.
Lộ Uyên sau khi nhấc biểu tỷ ra khỏi nước liền túm lấy cổ áo nàng ta dùng sức ném thẳng xuống mặt đất.
Nước thấm ướt y phục biểu tỷ lộ ra thân hình kiều diễm mỹ lệ.
Lộ Uyên cúi đầu nhìn vạt áo bào của mình, thở phào nhẹ nhõm:
“Thật may, không làm bẩn y phục.”
“Tô Thư, chúng ta hồi phủ, ta dẫn nàng đi mua vịt quay.”
???
Bây giờ mà hắn còn có tâm tình ăn vịt quay?
Biểu tỷ ta nằm dưới đất, chật vật mở miệng.
“Lộ Uyên, ta biết chàng nhất định sẽ cứu ta.”
Thấy mọi người vây quanh an ủi nàng ta, Lộ Uyên ôm lấy ta liền đi.
“Vừa nãy thật nguy hiểm.”
“Chuyện quân lương bị chậm trễ còn chưa giải quyết tốt, vẫn còn thiếu một cái ấn của lão cáo già họ Diệp kia.”
“Hừ, cái lão già ngoan cố đó, hôm nay ta liền đem chuyện cứu nữ nhi lão một mạng bắt lão đóng dấu mới được.”
Lộ Uyên dương dương đắc ý, cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Ta dở khóc dở cười, tâm trạng phức tạp không nói nên lời.
Vừa hồi phủ chưa được bao lâu liền thấy Lưu Tinh đem thiếp mời từ Diệp gia đến.
“Chủ tử, Diệp thừa tướng mời người đến phủ thừa tướng.”
“Lão đầu Diệp gia kia là muốn báo đáp ta nên đồng ý cấp quân lương cho quân doanh sao!”
Lộ Uyên hưng phấn vỗ mạnh tay, đứng lên khỏi ghế nói: “Ta lập tức đi ngay.”
“Tô Thư, cùng đi với ta đi, ở đó rất gần Ngũ Hương Lâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]