17.
Ta thật ra rất không muốn đến Diệp phủ.
Chức quan của vị bá phụ này của ta quá cao, hầu hết biểu huynh đệ tỷ muội đều không ai dám gọi thẳng một tiếng “bá phụ”, mà đều học theo người khác gọi “Diệp thừa tướng”.
Còn vị bá mẫu ở Diệp phủ kia vẫn luôn cười tủm tỉm trước mặt mọi người nhưng trong ánh mắt bà ta lại chứa đầy sự khinh bỉ của kẻ bề trên.
Lúc nhỏ khi ta vẫn còn thân thiết với biểu tỷ, cùng nàng trêu gà chọc chó khắp nơi. Bá mẫu lúc đó sợ biểu tỷ chơi cùng ta sẽ mất hết thanh danh, liền hung dữ oán trách đuổi ta ra khỏi phủ. Bà ta từng lạnh lùng đứng trước mặt ta, nói:
“Tô Thư ngươi xuất thân chỉ là một tiểu môn hộ, thảo nào lại không có chút gia giáo nào. Biểu tỷ ngươi sau này sẽ vào cung, ta đã thỉnh ma ma trong cung đến dạy nàng lễ nghi, không giống như ngươi.”
Lần này theo Lộ Uyên đến Diệp phủ, ta có chút khẩn trương.
Sắc mặt bá mẫu lập tức sa sầm xuống khi thấy ta.
“Tô Thư, sao ngươi dám đến đây?”
Diệp thừa tướng khoát tay.
“Đến cũng đến rồi, tại đây nói cho rõ ràng hết đi đừng phí lời nữa.”
Bà ta lại gật đầu, thở dài nói:
“Lộ tướng quân, chuyện xảy ra trong cung hôm nay chúng ta đều đã nghe kể. Ngươi cùng đứa nhỏ ngốc Thanh Nhàn kia lại làm sao phải đi đến bước này a!”
Diệp thừa tướng cũng xụ mặt.
“Lộ Uyên, ta gọi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-that-gia/2881562/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.